Chương trước
Chương sau
Diễm dương cao chiếu xua đi sương đêm lạnh giá, chỉ còn mấy giọt nước đọng lại trên tán cây tí tách rơi xuống. Sâm lâm phục hồi bộ dáng âm u tĩnh mịt, chuyện đêm qua như chưa từng phát sinh. Chỉ có đáy hồ lúc này vậy mà sâu thêm chục trượng. Vị tiền bối kia thân thể đã hoàn toàn tan biến giữa thiên địa.
Phương Lam Nhi lấy ra một khối lệnh bài màu xám tro, không ngừng rót vào linh lực. Kỳ thực thứ kia cũng không giống lệnh bài mà càng như khối đá ven đường được người tỉ mỉ cắt gọt thành hình chữ nhật, sau đó khắc lên hai chữ Thiên Bảng. Lam sắc linh khí như vô số sợi tơ mỏng manh bám lên phía trên, đến khi lệnh bài hoàn toàn bị bao phủ không nhìn thấy gì thì từ bên trong mới bắn ra một đạo quang cầu óng ánh, trôi nổi trước mắt.
“ Xong rồi. Lên đường thôi.” Phương Lam Nhi nhẹ nhàng nói. Chỉ tay theo hướng quang cầu.
Thiên Bảng Lệnh ngoài làm vé thông hành ra còn có thể cảm ứng lẫn nhau, vừa rồi nàng quán chú linh lực liền cảm nhận phía Tây năm mươi dặm đang có kẻ giữ Thiên Bảng Lệnh, không chỉ một mà là ba cái. Quang cầu trước mắt lại càng là vật chỉ đường hữu hiệu.
Nhóm người cùng nhau hành tầu, đi chừng hai canh giờ, cuối cùng đã đến. Cả bọn nép sau mấy ngọn đại thụ quan sát tình hình.
Bên ngoài hai nam một nữ vậy mà đang chiến đấu với một con Tam Đầu Hoàng Mao Sư. Phối hợp cực kỳ ăn ý, tuy có chút chậc vật nhưng cũng rất nhanh đã hạ sát được hung thú kia.
Nam tử độ chừng gần hai mươi, khuôn mặt âm lãnh, tóc dài buối cao bước lên phía trước, trực tiếp dùng tay chộp vào người cự sư, lôi ra ngoài một tinh thạch chừng nắm tay, nhìn như trong suốt.
Hung thú không thể tu luyện nhưng cũng có thể hấp thu thiên địa linh khí, ngày dài tháng rộng không thể tiêu hoá liền ngưng tụ ra Linh Châu. Tu sĩ đoạt được, hấp thụ liền có thể tăng nhanh cảnh giới. Cấp bậc hung thú càng cao Linh Châu càng trân quý. Hoàng Mao Sư kia là Tam giai, chắc sẽ giúp hạ cấp tu sĩ tăng lên một tiểu trọng thiên.
Tên kia cầm lấy Linh Châu cũng không nói gì, trực tiếp tĩnh toạ hấp thụ. Hai tên còn lại nói mấy lời chúc mừng xong liền lao vào nhau làm chuyện đồi bại, nam hoang nữ lạc.
“ Vô sĩ.” Phương Lam Nhi cùng Lam Thần không hẹn mà cùng mắng ra. Bạch nhật tuyên dâm đúng là không ra thể thống gì cả.
Hiếm khi hai tên khắc khẩu này lại cùng chung chí hướng. Lam Thần cao hứng hỏi ra. “ Lam Nhi, ngươi từ Trung Địa vậy có biết bọn chúng không?”
“ Đương nhiên biết.” Nói đoạn tay chỉ hai người đang “quấn” lấy nhau.
“ Nam tên, Trương Hủy, Trương gia Nhị Thập công tử. Nữ tên, Điệp Âm Âm, Vạn Hồn Đỉnh, Lạc Hoa Cung bộ hạ, đường chủ Hồ Điệp Đường. Cả hai đều là Ngự Khí cảnh, Tam trọng. Ta ngươi liên kết liền dễ dàng miễu sát. Chỉ có tên đang hấp thu Linh Châu kia mới khó đối phó. Hắn gọi Trương Minh, Cửu công tử. Thực lực Khống Thần Cảnh, Nhất trọng, nếu hấp thụ thành công chắc sẽ tiến đến Nhị trọng.”
Lam Thần một hồi tính toán, nói ra.
“ Trương Minh kia đang hấp thụ Linh Châu, trong thời gian ngắn sẽ không dị động. Ta ngươi nhanh chóng miễu sát hai tên kia trước, cắt hết viện trợ, lúc đó tất cả cùng lên, Khống Thần Cảnh cũng chưa chắc đáng ngại.”
Đáng tiếc Lam Thần vừa dứt lời Phương Lam Nhi đã ôm ngực kêu đau, trực tiếp ngất xỉu.
“ Ha ha ha. Còn muốn đánh lén bọn ta. Ngươi chẳng lẽ không biết Khống Thần Cảnh có thể dùng nguyên thần cảm ứng xung quanh. Cửu ca đã sớm phát hiên các ngươi, truyền âm bảo bọn ta tương kế tựu kế đánh lén các ngươi. Ha ha ha.” Người nói là Trương Hủy.
Điệp Âm Âm cũng tiếp lời. “ Cung chủ lần này phát xuống bảy cây tử sắc độc châm. Vậy mà ta lại phí hết một lần tại đây. Đáng tiếc. “ Ả ta vừa nói vừa vuốt vuốt mấy cây độc châm còn lại. Vừa nhìn liền biết là sản phẩm của Mị Nguyệt.
“ Thiên Mệnh, bảo vệ Lam Nhi, ta đến đoạt thuốc giải.” Lam Thần hết cách, rút ra ngân tiên muốn tiên phát chế nhân nhưng lại thất bại. Ngân tiên quét qua hư không, nhất kích bại.
Điệp Âm Âm vậy mà trực tiếp thoái lui, bay đến mấy ngọn cây phía xa. Bên dưới Trương Hủy cũng là đã ra tay. Ám vệ chuyển minh, nhóm người lúc này hoàn toàn mất hết lợi thế, muốn đánh lén người ta lại bị gậy ông đập lưng ông. Còn không biết phải làm thế nào mới tốt thì Điệp Âm Âm kia liên tục từ xa quấy rối. Lam Thần hết cách liền đuổi theo ả. Nội tâm suy tính, Trương Minh thời gian ngắn sẽ bất động, bản thân chỉ cần nhanh chóng giết chết ả kia, đoạt giải dược, liền sẽ có vài phần cơ hội.
Trong sân, chỉ còn Trương Hủy cùng Thiên Mệnh lao vào giao phong, cả hai đều thuộc loại cận chiến nên chiến đấu có mấy phần giống nhau, ngươi đấm ta đá trông không khác người thường ẩu đả.
Một cú đá mốc thẳng dưới sườn, Thiên Mệnh dùng tay cản lấy, một đấm tung ra, Trương Hủy cũng không kém, chân trái đạp đất, lui mạnh về sau, tránh thoát một kích. Cả hai trực tiếp tách ra, kéo một khoảng dài giữa sân.
“ Khá lắm, dùng Luyện Thể Cảnh, đỡ hơn chục chiêu của ta. Ngươi là người đầu tiên.” Trương Hủy lên tiếng.
“ Ngươi cũng không tệ.” Thiên Mệnh cười hì hì đáp lời.
“ Trương gia lấy rắn làm đồ đằng thần thú, ngàn năm qua vẫn lưu truyền tuyệt kỹ, Thần Xà Quyết. Hôm nay, ngươi được chết dưới nó, thật không uổng phí.”
“ Khẩu khí lớn lắm. Đến đi.” Thiên Mệnh không hề sợ hãi, bộ pháp sẵn sàng ứng chiến.
Trương Hủy đạp mạnh lao đến, bàn tay chụm lại, ngón cái phóng ra thu vào như đại xà mở miệng, đớp thẳng tới. Thế đến nhanh như chớp nhưng Thiên Mệnh cũng không thoái lui, quyền phải tụ lực chuẩn bị tiếp nhận công kích, quyền trái nhắm phần mặt y lao đến. Trương Hủy khoé miệng cười gian, trên không lộn thành mấy vòng, nhẹ nhàng tránh thoát, hai tay hoá xà hành đao đâm tới phần bụng dưới. Một chiêu Song Xà Tề Xuất thành công thi triển.
Kích kia đương nhiên có quán chú linh khí, đánh trúng liền khiến Thiên Mệnh lùi mạnh về sau mấy bước. Vậy mà Trương Hùy vẫn không buông, chân vừa chạm đất liền tiếp tục phóng đến, hai tay thủ bên sườn, thân thể giảm mạnh lực cản không khí lao nhanh như tên bắn, bộ pháp Xà Đằng Tẩu Lộ. Đến gần ba bước hai tay hoá xà hình kiếm, đâm ra tới tấp, Thiên Mệnh chậc vật chống trả đầy trời kiếm ảnh, không ngừng thoái lui
Lực đạo khi trên không sẽ nhanh chóng giảm đi, Thiên Mệnh canh chuẩn thời khắc Trương Hủy rơi xuống, oanh ra một quyền. Không ngờ đối phương đã có tính toán, toàn thân như không có xương sống, hạ thân quật mạnh, trực tiếp va chạm nhất quyền. Lại tiếp một chiêu Giác Xà Ứng Vĩ đẩy lui Thiên Mệnh.
“ Ngàn năm lưu truyền quả thực có đạo lý của nó.” Thiên Mệnh cảm thán mấy câu.
Trương Hủy ngạo mạn đáp lời. “ Nói thừa. Trương gia đứng vững ở Trung Địa chính nhờ Thần Xà Quyết này. Kết hợp nhuần nhuyễn, thủ, bộ, thân tam pháp đến lô hoả thuần thanh, thân thể như không xương mặc sức biến hoá, lấy nhu chế cương, lấy nhanh chế chậm, dùng tinh xảo biến hoá mà thủ thắng. Thiên hạ có thứ gì sánh bằng.”
“ Thật vậy sao!?” Thiên Mệnh khoé miệng xếch lên, phong thái thập phần tự tin. “ Đã lãnh giáo qua Thần Xà Quyết, vậy giờ cũng muốn ngươi lãnh giáo quyền pháp gia truyền của ta.” Nói đoạn thân thể cũng nhanh chóng tiến lên.
Trương Hủy ban đầu cũng hết sức ngông cuồng, thuận tay đoán đỡ nhưng chỉ qua ba chiêu liền cảm giác không đúng, Thiên Mệnh ấy mà lại dùng chính Thần Xà Quyết đối phó hắn. Nhưng thủ pháp trước mắt lại càng thêm quỷ dị, không có chút nào biến hoá, chỉ có cương lực vô cùng đánh tới, lực đạo như bài sơn đảo hải, chặn được một đòn lại tiếp theo một đòn, cuối cùng Thiên Mệnh hóa tay thành xà hình, đâm mạnh một nhát giữa lòng ngực, Xà Vương Xuất Động. Trương Hủy phun ra không ít tiên huyết, lui lại chục bước mới ổn định thân hình.
“ Ngươi....ngươi....Không thể nào!” Hắn tuyệt đối không tin có kẻ ngoại tộc lại biết Thần Xà Quyết, lại càng không chấp nhận được bản thân lại bại trước tuyệt kỹ độc môn.
“ Ngươi là như thế nào biết được Thần Xà Quyết!?” Trương Minh đang nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn dùng tinh thần ý niệm quan sát trận đấu. Ngạc nhiên mở miệng nói.
Thiên Mệnh bộ dáng càng là cười tươi, không bỏ thế thủ. “ Ngươi tự đoán đi.”
Kỳ thực Cô Thiên Minh lúc trước đã có nói qua, quyền pháp cổ quái hắn dùng gọi là Vạn Pháp Quy Chân, Chí Tôn Thánh Quyền. Do Cô Thiên Minh hắn dùng hiểu biết bản thân về thiên hạ toàn bộ quyền pháp, hợp Trần Phong Hải kinh nghiệm cả đời. Qua ngàn lần nghiên cứu, vạn lần thử nghiệm mới sáng tạo ra bộ quyền pháp bao hàm tất cả thiên hạ võ học. Bất kể ngươi dùng chiêu gì thì Chí Tôn Thánh Quyền cũng sẽ có cách phá. Ngoài ra chỉ cần nhìn thấy kẻ khác xuất chiêu liền có thể thông qua vạn biến trong quyền thuật mô phỏng thực hiện với uy lực gấp bội.
Thiên Mệnh đáp đất lao đến, là Xà Đằng Tẩu Lộ.
Trương Minh thấy thế đến kia mang theo uy lực khôn cùng, thét lớn.“ Mau dùng Hoá Hình Đan.”
Trương Hủy cũng là sợ đến xanh mặt, trong áo lấy ra viên đan dược đen như than, trực tiếp nuốt xuống.Thiên Mệnh biết có biến nhưng cũng không kịp thu hồi thế đến, Xà Vương Xuất Động lần nữa đâm đến giữa ngực. Khắc sau, hai mắt trợn trừng không thể tin, thân thể bị vô hình lực đạo đánh văng mấy trượng.
Thân thể Trương Hủy khắc này sinh ra kịch biến. Toàn thân mọc ra lân giáp giống như rắn, cứng hơn sắt thép. Kỳ quái hơn nữa là phần đầu là hắc sắc, phần thân lại phối hợp hồng, lam, hoàng ba loại màu sắc. Cực kỳ quái dị, hai mắt giờ đã trắng đục, mất hết tinh quang. Trương Hủy trong Trương gia hành tẩu chính nhờ bản lĩnh này, hắn thiên sinh dị thể, chỉ cần phục dụng đan dược đặc chế liền có thể tiến vào trạng thái Hoá Xà. Sức chiến đấu từ Ngự Khí, Tam trọng tăng liền đến đỉnh phong thập trọng nhưng đổi lại sẽ mất hết lý trí, bản năng chiến đấu.
Thiên Mệnh cảm nhận được khí thế kia, lông mày nhíu chặt, không dám khinh xuất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.