Giờ Tí, canh ba, mặt trăng như sợ hãi thứ gì đó mà trốn vào màn mây. Bốn phía tiếng côn trùng kêu không ngừng, cứ liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp bủa vây. Lúc thì ré lên như tiếng cười ma quái, khi lại đều đều tựa khúc cầu hồn. Sương đêm cũng bắt đầu phủ xuống, cái lạnh kia thấm vào da thịt, truyền đến tận xương. Hàn sương thâu tóm tất cả, vươn tay bủa vây cả đại sâm lâm nhưng mười dặm quanh hồ nhỏ thì tuyệt nhiên không dám phạm.
Lam Thần cơ trí hơn người, liếc mắt liền nhận ra khác biệt. Hắn còn nhìn thấy rất rõ bốn phía vô số cặp mắt màu vàng, phát sáng đang chằm chằm nhìn về phía này. Nhưng bọn chúng chung thủy vẫn không dám đến. Nội tâm biết rõ có vấn đề. Theo lẽ thường, nơi có nước ắt phải là chốn vạn linh hội tụ nhưng từ khi đến đây hắn chưa từng nhìn thấy bất kỳ đầu hung thú nào. Hồ nước kia khẳng định có vấn đề. Lăng không khẽ điểm liền tới.
Nước hồ trong vắt đến mức dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy đáy nhưng Lam Thần lại cảm giác cực kỳ không đúng. Loại cảm giác này ngay từ lần đầu đặt chân đến đây liền đã có nhưng dù cho hắn vận dụng chút nhãn pháp đặc thù hay nghĩ nát óc vẫn không cách nào lý giải.
Thiên Mệnh thấy hắn cứ nhìn chằm chằm xuống mặt hồ liền không khỏi cảm thấy khó hiểu, lên tiếng.
“ Ngươi nhìn gì vậy chứ? Lúc trưa ta đã xem qua rồi. Dưới này không có cá đâu, toàn là đá cuội đen xì.”
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-thien-quyen-thanh/161571/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.