- Vũ Trụ Nguyên Thủy không phải là thứ mà Vũ Trụ Nhỏ có thể so được, cũng không phải là thứ mà Tấn Chi Thế Giới có thể so được.
Tọa Sơn Khách nhìn La Phong:
- Mỗi một thời đại luân hồi, nó đều ẩn chứa ảo diệu chung cực. Mặc dù ta muốn thâm nhập bản nguyên, Vũ Trụ Nguyên Thủy cũng sẽ không cho ta xem đâu. Nó thà thả Nguyên Tổ ra, cũng sẽ không dễ dàng để ngươi tìm được đại cơ duyên bực này.
- Nhưng…
- So với uy hiếp của Giới Thú với việc cho ngươi một đại cơ duyên, ta tin rằng nó cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Tọa Sơn Khách cười nhìn La Phong:
- Kỳ thật ta cũng rất hâm mộ ngươi, đáng tiếc, hâm mộ không chẳng làm gì.
La Phong trong lòng thầm nghi hoặc. Trong lời Tọa Sơn Khách thoại luôn có thâm ý. Mình có thể có thành tựu bây giờ, truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch, nhiệm vụ Phong Hào trong Tấn Chi Thế Giới, đều xem như ngoài ý liệu của Tọa Sơn Khách, cũng làm cho mình có thực lực cực kỳ đáng sợ.
- Sư phụ.
La Phong đột nhiên trịnh trọng nói.
- Hả?
Tọa Sơn Khách nhìn La Phong.
- Ngươi làm ra Diễm Thần Tộc nhất mạch, làm ra Địa Cầu nhất mạch của ta.
La Phong đột nhiên nói:
- Chẳng biết rốt cuộc vì sao? Đệ tử luôn nghi vấn về việc này. Sư phụ có đại ân với đệ tử, chỉ cần sư phụ phân phó, đệ tử tự nhiên sẽ đem hết toàn lực.
Tọa Sơn Khách liếc nhìn La Phong thật sâu, lập tức cười phá lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-phe-tinh-khong/659587/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.