Chương trước
Chương sau
*Sau khoảng hơn một tiếng thì sinh cơ của Bá Long giờ như một đốm lửa nhỏ chập chờn trong gió giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt,tuy vậy nhưng Bá Long cũng không hay biết gì.

Bây giờ Bá Long mặc kệ mọi việc diễn ra xung quanh mình để toàn tâm toàn lực vào một việc duy nhất đó chính là lĩnh ngộ,vì hắn biết chỉ có lĩnh ngộ thành công thì cái mạng này của mình mới có cơ hội sống sót.

Nếu như xuất hiện một yêu thú hay nhân loại nào có tu vi Võ Tướng bình thường thôi cũng đủ để giết chết Bá Long,còn dưới Võ Tướng thì rất khó.

Nhưng mà điều đó cũng không thể xảy ra được vì chỉ sơ cho dù có xuất hiện được ở đây thi cũng sẽ chết tức tưởi mà chưa kịp động đến cọng lông của Bá Long,vì tên đó đã bị trọng lực ở đây đè bẹp dí mà chết rồi.

Khi sinh cơ của Bá Long sắp tắt thì Bá Long cũng thành công được áo nghĩa trọng lực,nhưng sao khi lĩnh ngộ xong thì áp lực cũng không có giảm đi.

Điều này làm Bá Long vô cùng chán chường,”Chẳng lẽ mình sẽ dừng lại tại nơi này sao?”Bá Long nghĩ thầm.

Bỗng dần xuất hiện các cảnh tượng mà Bá Long đã trải qua từ khi tới nơi này,từ lúc hắn tỉnh lại gặp được Lãnh Tuyệt cho tới việc huấn luyện cho đám đệ tử.

Tất cả những hình ảnh đó lại một lần nữa hiện rõ trong đầu Bá Long,Bá Long nhìn thấy thì liên tưởng tới một câu là con người sau khi chết thường sẽ hồi tưởng lại quá khứ của mình.

“Ta đã chết rồi sao?”Bá Long tự hỏi,hắn có chút chán nản vì đã làm mọi cách nhưng vẫn không thể sống sót.

Bỗng hắn cảm thấy trọng lực biến mất,cả cơ thể bỗng nhẹ như lông hồng.Đang tính chấp nhận số phận éo le của mình thì một âm thanh vang lên bên tai hắn,tiếp theo là lời bàn tán liên tục phát ra.

“Tông chủ,ngài bị làm sao vậy?”

“Chắc ngài ấy bị thương trong lúc rèn luyện”

“Ừ chắc vậy,dù sao thì chúng ta cũng không phải như thế sao”

“Ừ,thử thách này quá khó chơi.Ta cứ tưởng mình phải nằm xuống ở nơi này rồi chứ,mai mắn là không sao”

“Thương thế của ngài ấy sao rồi?”

“Thương thế rất nặng nhưng đang hồi phục nhanh chóng,đoán chừng không bao lâu nữa sẽ tỉnh”

“Sức khôi phục của tông chủ thật kinh người”

“Ừ ta nghe nói ngài ấy có sức khôi phục cực kỳ mạnh,xem ra bọn chúng không lừa ra”

Vô số âm thanh làm Bá Long có chút ngơ ngác,mấy cái giọng này không phải là giọng của đám Triệu Hàn ,Tạp Khắc hay sao?

“Tại sao mình lại nghe thấy tiếng của bọn chúng?”Bá Long hoang mang tự hỏi.

Để làm rõ mọi chuyện Bá Long cố gắng chịu đau đớn mà mở mắt ra,còn mắt của hắn bị máu dính lại nên mở ra có chút khó khăn.

Mở mắt ra thì Bá Long lờ mờ nhìn thấy trần nhà,nhưng tại sao ở đây lại có trần nhà?Bá Long nghiw hoặc hỏi

“A,tông chủ ngài tỉnh rồi sao?Vết thương của ngài có chút nặng nên nằm dưỡng thương thì hơn”Như Hoa thấy mắt Bá Long mở ra thì biết hắn đã tỉnh nên vội vàng chạy tới khuyên ngăn.

Bá Long nhìn thấy Như Hoa thì cũng có chút bất ngờ,vì tiểu cô nương này cả người cũng toàn là vết thương nhưng nhìn qua thì cũng không nghiêm trọng lắm .

Bá Long cũng không ngồi dậy nữa mà nằm im ở đó,nhìn về Như Hoa ý bảo giải thích mọi chuyện đã diễn ra.

Như Hoa cũng hiểu ý của hắn mà ngay lập tức giải thích cho hắn,dù sao thì sống với vị tông chủ này cũng vài tháng rồi nên cũng biết được vài ý nghĩ của Bá long.

Sau khi nghe Như Hoa giải thích thì Bá Long mới hiểu ra,thì ra thử nghiệm chỉ là xem xem tiền lực và ý chí của người khác mà thôi.

Sau khi không thể chịu nổi nữa thì sẽ lập tức được đưa vào bảo tàng,nếu như không đạt được điều kiện đủ thì sẽ lập tức bị tống ra ngoài.

Các đệ tử khác thì đã vào bảo tành từ mấy ngày trước rồi chỉ còn mỗi có Bá Long hắn là vẫn chưa xuất hiện mà thôi,vì không thấy hắn nên các đệ tử đành ở đây chờ hắn đến.

Bá Long nghe xong thì không khỏi chửi thề,sao vấn đề này mà hắn vẫn có thể quên đi được chứ.Làm hắn cứ tưởng cáu mạng già này sắp toang rồi,hên là không có ai biết nấu không hắn chỉ sợ không dàm nhìn mặt người khác.

Sau khi chờ cơ thể khôi phục lại phân nửa thì Bá long mới bắt đầu đứng dậy,Như Hoa thấy thế thì vội vàng tới đỡ giúp và tất nhiên Bá Long cũng không ngăn cản.

Các đệ tử khác thấy Bá Long tiến đến thì vội vàng hành lễ:

“Bái kiến tông chủ”

“Được rồi,tất cả đứng lên đi”

Nghe Bá Long cho phép thì tất cả đệ tử đều đồng loạt đứng lên,Bá Long nhìn Triệu Hàn hỏi:

“Thế nào?Lần thử thách này người đi được bao nhiêu bước’’Bá Long cũng có chút tò mò về thành tích của tiểu tử Triệu Hàn này.

Triệu Hàn được Bá Long rất kỳ vọng,trong tất cả đệ tử thì Triệu Hàn là người đi theo hắn đầu tiên mặc dù sau đó không lâu Như Hoa và Như Nguyệt cũng gia nhập nhưng cũng không phủ nhận hắn là người đầu tiên theo Bá Long.

Còn Lãnh Tuyệt thì Bá Long cũng không coi như để tử mà là coi hắn giống như một bằng hữu thì đúng hơn,quan hệ cả hai rất phực tạp và khó nói.

Lãnh Tuyêt thì coi hắn như một tông chủ cũng như là một bằng hữu,còn hắn cũng coi Lãnh Tuyệt như là một bằng hữu nhưng cũng chỉ ở đó mà thôi.

Bá Long sẽ không bắt Lãnh Tuyệt làm nhưng việc mà hắn không muốn,đây là Bá Long tôn trọng Lãnh Tuyệt.

“Bẩm tông chủ,đệ tử cố hết sức nhưng chỉ đi được 194 bước”Triệu Hàn thành thật nói,trong giọng điệu nghe ra có chút tiếc nuối xem ra là tên này còn chút nữa là được 195 bước.

“Không cần tiếc nuối,ngươi làm được như vậy là tốt lắm rồi”Bá Long cười an ủi Triệu Hàn,xong hắn lại nhìn sang các đệ tử khác.

Các đệ tử khác cũng có chút khó hiểu,chỉ có Như Hoa hiểu được nên đi đầu nói trước:

“Thưa tông chủ ta đi được 164 bước”

Các đệ tử khác nghe Như Hoa nói thế thì lập tức hiểu ngay,tất cả vội vàng nói:

“Đệ tử đi được 147 bước”

“Đệ tử đi được 133 bước”

“Còn đệ tử đi được 143 bước”

...

Bá Long nghe các đệ tử bấm báo thành tích thì cũng rất hài lòng,tên thấp nhất cũng đi được 114 bước làm cho Bá Lonng rất vui.

Còn về phần hắn thì Bá Long hắn cũng không nhờ mình đi được bao nhiêu bước nữa,Bá Long chủ yếu nhờ vào trọng lượng ở nơi đó để tu luyện nên không để ý tới mình bước bao nhiêu bước nữa.

Cũng vì lý do đó mà hắn cũng mấy lần mém chết,tuy sau đó hiểu ra đôi chút nhưng vẫn không hiểu được quy luật hoạt động.

Đang lúc các đệ tử bẩm báo thành tích thì một thanh âm băng lãnh không biết từ đâu phát ra

“Các người đã thành công vượt qua thử thách thành công,xin chúc mừng”

“Nhưng bảo vật chỉ có một nên ta đành chọn ra kẻ có thành tích tốt nhất để ban thưởng”Không chờ đám Bá Long làm ra phản ứng thì âm thanh đó lần nữa vang lên.

Sau khi nói xong thì thanh âm ấy biến mất,các đệ tử Lạc Thần tông nghe vậy thì tất cả chẳng có chút bận tâm nào.

Dù sao thì thành tích tốt nhất đương nhiên là tông chủ của bọn hắn,mà bảo vật rơi vào tay tông chủ thì cũng như rơi vào tay bọn chúng mà thôi.

Dù cho là bọn chúng có được bảo vật thì cũng sé rơi vào trong tay tông chủ,giờ rơi vào tay của tông chủ thì càng tốt cũng không phải khó xử.

Bá Long không nghe thấy thanh âm kia nói tiếp thì cũng không thèm quan tâm nữa mà nhìn về tên Văn An đang trốm trong đám đệ tử ở đằng kia.

Tên này vẫn cứ thói cũ nhát gan như thỏ,tên này nói mình chỉ đi được 124 bước Bá Long hắn tuyệt đối không tin vào lời xàm ngôn đó.

Đường đường là một võ tướng mà chỉ đi được 124 bước người không đi lừa quỷ đi,Bá Long còn nhận ra được năng lượng áo nghĩa rất nhỏ xung quanh hắn.

Xem ra tên này cũng lĩnh ngộ được một chút liên quan tới áo nghĩa,dù sao tên này cũng là Võ Tướng cảnh nên việc có thể lĩnh ngộ áo nghĩa cũng không khó hiểu.

Bá Long cũng không vạch trần hắn mà mặc kệ,tên này tính vốn cẩn thận nên che giấu thực lực cũng là điều dĩ nhiên.

Dù sao thì chỉ cần hắn trung thành là được,còn việc tên này có dấu diếm được bao nhiêu thực lực đi nữa cũng chả quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.