Nhìn thấy Kỷ Vận ủy khuất cắn môi, vài giọt nước mắt như sắp rơi xuống, trông thật là đáng thương. Nàng ta cũng chỉ là một cô nương mười ba tuổi, Kỷ Duy thở dài, gần như là tận tình khuyên bảo mà chậm rãi nói: "Nếu không hiểu biết hộ vệ một cách rõ ràng thì làm sao dám dùng được chứ? Người xưa hay nói rằng dù ngày đêm đề phòng trộm cướp nhưng cũng khó phòng được, và cũng có câu nói biết người biết mặt không biết lòng. Làm sao con biết được hộ vệ mà con mời tới sẽ là người ngay thẳng và trung thành chứ?”
"Thúc là nhị thúc của con, thúc sẽ không làm hại con. Nếu như con thật sự không thoải mái khi sống ở đây thì thúc sẽ để phụ thân của con phái người tới đón con trở về. Con đã lớn rồi, sắp tới sẽ phải làm mai mối nên ở thôn Đào Nguyên cũng không tốt cho chuyện kết hôn của con.” Kỷ Duy vẫn đang khuyên bảo.
Còn Kỷ Vận ngồi ở một bên nghe thấy câu để cho phụ thân của nàng ta tới đến nàng ta thì đã sớm ngồi không yên. Nàng ta đứng dậy, bước tới vài bước rồi vội vàng nói: "Nhị thúc, thúc thật sự có thể để phụ thân của con đón con trở về sao?"
Kỷ Duy liếc nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, nói: "Con đã mười ba tuổi rồi, đến sống ở chỗ của thúc cũng được thôi nhưng ở thôn Đào Nguyên đều là những người thô lỗ. Nếu như con xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Mẫu thân của con cũng sẽ không đồng ý."
Nghe vậy, Kỷ Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-hoa-kho-ga/224146/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.