Khi nàng ta vừa nói như vậy thì Kỷ Đào mới nhớ ra rằng tiền vốn ban đầu của Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù là do Kỷ Vận cho.
Khách quan mà nói, lễ nghi và phép xã giao của Phùng Uyển Phù khá tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, không biết tốt hơn Kỷ Vận bao nhiêu lần.
Kỷ Vận không thiếu tiền, và chuyện của Phùng Uyển Phù cũng không khó để hỏi thăm ở thôn Đào Nguyên nên chỉ cần hỏi là liền biết chuyện gì đã xảy ra. Kỷ Đào nghĩ lý do tại sao Kỷ Vận lại làm như vậy có lẽ là vì trong lòng nàng ta cảm thấy bản thân hơn hẳn người khác.
“Phùng cô nương, cô nương nhà ta nói để cho cô nương đi vào.” Nha hoàn Xuân Hỉ của Kỷ Vận đúng lúc xuất hiện và nói với vẻ mặt tươi cười.
Sau đó nàng ta cúi người với Kỷ Đào: "Cô nương đã trở về rồi sao?"
Kỷ Đào gật đầu rồi quay người bước vào cửa. Nha đầu này giống như ma ma của Kỷ Vận, đối xử với nhà Kỷ Đào nhìn thì có vẻ cung kính nhưng thật ra lại có chút khinh thường. Kỷ Đào cũng lười so đo với bọn họ, theo Liễu thị nói thì Kỷ Vận sống ở đây là nhà họ được cho bạc.
Sau đó, theo lời của Dương ma ma nói thì Kỷ Vận đã bỏ ra hai lượng bạc để mua những cái bánh ngọt đó.
Kỷ Đào cũng không quan tâm lắm, dù sao đó không phải của cô, Kỷ Vận có ném tiền xuống nước thì cũng không có liên quan gì đến cô.
Vì vậy, những ngày sau, Phùng Uyển Phù thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-hoa-kho-ga/224145/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.