3
Trước khi bị cha ta nạp làm thiếp thất, nhà mẹ đẻ của tiểu nương ta mở một hiệu sách.
Của hồi môn của bà là mấy rương lớn đựng đủ các thể loại sách mà ta đã đọc từ nhỏ.
Sau khi biết mình phải gả cho Tiêu Cảnh Sách, ta vẫn luôn nghiên cứu y thư.
Trong sách nói, kinh mạch trong cơ thể con người rất phức tạp, nếu có thể khai thông bằng thứ thần kỳ nào đó, bài xuất độc tính tích tụ trong nhiều năm đi, nói không chừng có thể khỏi hẳn.
Bởi vậy, trong lòng ta có một ý niệm hoang đường táo bạo.
Nếu…… Ta thật sự chữa khỏi cho Tiêu Cảnh Sách, liệu ta có thể xin hắn đón tiểu nương của ta từ Diêu gia về, rồi sau đó để chúng ta rời khỏi kinh thành hay không?
Dù sao thì đến lúc đó Bình Dương Vương đã khỏe mạnh, tất nhiên không ít khuê tú trong kinh muốn gả cho hắn.
Có thế nào cũng không tới lượt ta.
Trước đêm tân hôn, cuối cùng tiểu nương cũng tìm được cơ hội tới tìm ta: “Thanh Gia, đêm động phòng hoa chúc ngày mai phải làm những gì, con đã nhớ kỹ chưa?”
Ta thề son sắt: “Người yên tâm, sách kia con đã đọc rất nhiều lần, con thậm chí còn xem kỹ từng bức tranh.”
Tiểu nương bỗng nhiên đỏ mặt, quay đầu đi ho khan mấy tiếng:
“Con sao lại…… Một khi đã như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Con phải nhớ kỹ, ở trước mặt vương gia người phải mềm mại uyển chuyển chút, nói nhỏ tiếng một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-dan-thanh/2575189/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.