5
Bởi vì cứ nhớ mãi lời Diêu Thanh Uyển đã nói, ta vẫn luôn lo lắng suốt quãng đường về.
Tiêu Cảnh Sách còn tưởng rằng đó là do ta chưa gặp được tiểu nương nên đã an ủi ta bằng những lời tốt lành:
“Phu nhân không cần lo lắng, Diêu đại nhân nói nhạc mẫu bị nhiễm phong hàn mới không thể gặp người khác. Nếu nàng không yên tâm, chờ sau khi bà ấy khỏi hẳn, ta lại cùng nàng trở về một chuyến là được.”
“Không phải vì chuyện này……” Ta cắn môi: “Kỳ thật Vương gia không cần quá tốt với ta.”
Hắn kinh ngạc nhướn mày: “Vì sao?”
“Ta…… Ta không phải người tốt.”
Trước mặt người khác nói hắn sẽ chết là không phải phép, ta nuốt lời bên miệng về, tìm một cái cớ khác chính đáng hơn.
“Chắc vương gia cũng đã từng nghe nói, thanh danh của ta ở kinh thành thật sự khó nghe.”
Tiêu Cảnh Sách lại cười khẽ:
“Phu nhân lo lắng quá nhiều. Ta vẫn luôn suy yếu, chiếu cố tốt Bình Dương Vương phủ đã là không dễ, thật sự không có thời gian tìm hiểu những lời đồn đãi trong kinh.”
Hóa ra là như vậy.
Sở dĩ hắn đối xử với ta ôn hòa như vậy là vì hắn căn bản không biết những chuyện Vệ Vân Lãng đã lan truyền, không biết ta tai tiếng cỡ nào ở trong mắt người khác.
Nếu……
Nếu bị hắn biết, liệu hắn có chán ghét ta như Vệ Vân Lãng và Chu Hành không?
Đêm đã khuya, Tiêu Cảnh Sách tắm thuốc ở phòng trong hồi lâu mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-dan-thanh/2575187/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.