- Hừm. - Bà lão suy tư nhìn bộ váy. - Cháu nên đổi nó thành màu xám. Thêm cả mũ vành rộng đi, sẽ đẹp hơn đấy.
- Dạ, cháu cảm ơn ạ.
Vân tươi cười rạng rỡ nhìn bà, cũng ổn thật đấy chứ. Cô không nghĩ bản thân có thể thiết kế ra một mẫu váy nhanh đến thế thậm chí còn chẳng cần dùng tới giấy và chì.
- Trời cũng khá tối rồi, hay ở lại đây ăn cơm đã rồi ta sẽ gọi quản gia đưa cháu về sau.
Nghe vậy, Vân cũng hơi ngượng ngạo muốn từ chối.
- Dạ thôi...
- Không thôi gì cả. Ta coi trọng cháu thì mới mời cháu ở lại ăn cơm, thế cháu không nể mặt bà già này sao!
- A...
Vân bất lực gật đầu thật sự, gửi tin nhắn cho bạn thân rồi bước vào phòng ăn, đúng lúc này người kia cũng về. Cô ấy có chút chán chường nhìn Vân:
- Vẫn ở đây hả?!
- Ta mới phải hỏi cháu đấy, tại sao bây giờ mới về. Mau xuống ăn cơm đi! Không ai chờ cháu đâu.
Bà lão không thèm cho Mỹ Duyên một cái nhìn nào mà ra lệnh. Ăn không ăn thì thôi, thà đổ hết đi chứ bà không muốn để lại làm gì. Nó có ăn đâu mà để lại.
Âm thanh rất bình thường nhưng đột nhiên quản gia cảm thấy hơi lo sợ. Mong sao cô chủ đừng bật lại bà ấy.
- Không cần, không ăn cũng được, chết đói cho xong! - Mỹ Duyên nhếch môi khinh khỉnh lên phòng, còn nói vọng lại. - Còn cô nữa, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tiet-trong-tim-em/3110693/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.