Do chuyện “không được ăn phần cơm đã đặt” rất đáng nổi giận, vì vậy cho dù ngài giám đốc hầu hạ mình thoải mái đến đâu, Tô Nặc vẫn cảm thấy không hài lòng, thậm chí sau khi tắm xong cứ rì rà rì rầm mãi!
Thế nên Âu Dương Long lập tức nhận ra sai lầm của mình, sau đó chủ động quỳ xuống nắm áo Tô Nặc khóc lóc xin tha, còn hứa sẽ bồi thường món ngon gấp mười lần?
Làm gì có chuyện đó! Thật ra đây chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Tô Nặc mà thôi!
Tình huống thực tế có vẻ thảm thiết hơn, nói chính xác là ngài giám đốc cảm thấy Tô Nặc lẩm bẩm thật đáng yêu, vì thế lại đặt hắn lên bồn rửa tay, hưng phấn bíp bíp —— Thêm lần nữa.
Tiểu cúc hoa lại rơi vào tay giặc, Tô Nặc khóc không ra nước mắt!
Thế này là thế nào!
Không khoa học gì hết!
“Da của bảo bối đẹp quá.” Âu Dương Long cắn lỗ tai Tô Nặc, “Thoải mái không?”
“Thoải mái cái con khỉ!” Tô Nặc bức xúc nói, người ta muốn ăn cơm!
“Vậy sao?” Ngài giám đốc nâng eo Tô Nặc lên, đỉnh nhẹ vào chỗ nào đó.
“A. . .” Hai chân Tô Nặc như sụy xuống, tiếng rên rỉ không kiềm chế được vọt ra khỏi miệng!
“Không thoải mái thật à?” Trong mắt Âu Dương Long tràn đầy ý cười.
Tô Nặc lúng túng nắm khăn mặt, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Cao to lực lưỡng chẳng có gì là hay!
Hơi bị đau rồi đó!
Tiếp theo là quá trình “a a ưm ưm” vừa dịu dàng nhưng cũng vừa kịch liệt.
“Không, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-thuong-tien-sinh/1334060/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.