Chương trước
Chương sau
Bởi vì cầu hôn là chuyện quá mức kinh hoàng nên Chung Ly Phong Bạch ngồi suốt một tiếng đồng hồ cũng không thể tiêu hóa được việc này!
Mục Thu cũng không thúc giục hắn, chỉ ôm hắn vào lòng sờ sờ hôn hôn, cảm thấy nếu hắn cứ ngốc như thế cũng rất đáng yêu.
“Đạo diễn.” Một lát sau, trợ lí lại chạy tới gõ cửa! Thật ra cô nàng cũng không muốn gõ, quấy rầy người khác là việc rất đáng giận, nói không chừng còn bị ngựa đá*! Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì Khâu Tử Ngạn đã đến rồi!
*nhớ không nhầm thì có câu thành ngữ “cản trở người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị ngựa đá”.
“Sao thế?” Chung Ly Phong Bạch yếu ớt đáp lại.
Cô nàng trợ lí vừa nghe giọng nói uể oải của đạo diễn Chung liền lập tức cảm thấy tội lỗi chồng chất! Chắc chắn đạo diễn đang rất mệt, nói không chừng còn đang hưởng thụ mát xa tình yêu, vậy mà mình lại không biết điều chạy tới quấy rầy, đúng là không thể tha thứ!
“Anh ra xem thử đi.” Chung Ly Phong Bạch nói với Mục Thu.
Mục Thu đỡ hắn ngồi lên sô pha, sau đó tự mình đi mở cửa.
Ngay tức khắc, đạo diễn Chung ngã cái bẹp xuống tay vịn! Là một người thanh niên yêu nghệ thuật, hắn vẫn còn đang bị bốn chữ “người có gia đình” nhấn chìm, nói đúng hơn là tinh thần hoảng hốt toàn thân mệt mỏi! Vì thế sau khi mất đi chỗ dựa, Chung Ly Phong Bạch lập tức ngã nhào!
“Có việc gì không?” Mục Thu mở cửa.
Cô nàng trợ lí liếc mắt nhìn vào trong, phát hiện đạo diễn nhà mình đang nằm trên sô pha như dự đoán, sắc mặt đạo diễn có chút tái nhợt, thật sự khiến người ta lo lắng.
“. . . Xin hỏi có chuyện gì không?” Thấy cô nàng đứng cả buổi cũng không nói lời nào mà chỉ lo mải mê nhìn Chung Ly Phong Bạch, Mục Thu đành phải hỏi thêm lần nữa.
“A, là vầy.” Cô nàng trợ lí hoàn hồn lại, “Khâu Tử Ngạn tiên sinh đã tới, anh ta nói không gọi điện thoại cho đạo diễn được, bây giờ anh ta và bạn đang tiếp đãi khách quý.”
“Lấy hai vé VIP cho hắn, nói tạm thời tôi có chút chuyện, không thể ra tiếp được.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy vô cùng hối hận, thật sự rất muốn xuyên về hai tiếng trước! Ngay giờ phút Mục Thu bước chân vào cửa, mình nên dùng dép lê đánh hắn chạy thục mạng! Có mang canh gà cũng đổ luôn!
Lợi dụng tình huống người khác không kịp chuẩn bị thi triển kĩ năng đeo nhẫn trong một giây!
Hành vi này thật sự không thể tha thứ!
Nhưng cho dù Chung Ly Phong Bạch đau khổ thế nào, máy thời gian cũng sẽ không xuất hiện, vì vậy hắn đành phải mặc cho tâm hồn mình bị thảo nê mã san bằng!
“Tối nay đạo diễn Chung có việc?” Khâu Tử Ngạn nhận vé, cảm thấy hơi bất ngờ, “Rõ ràng hôm qua chính anh ta hẹn tôi tới.”
“Tình huống đột xuất, xin lỗi.” Cô nàng trợ lí thành khẩn nói.
“Được rồi, cảm ơn anh ta giúp tôi.” Khâu Tử Ngạn cười cười, trông vừa thân thiện vừa lịch sự.
Cô nàng trợ lí bắt đầu như nai con đi lạc, ăn gì mà đẹp trai quá vậy!
Vé VIP mà Chung Ly Phong Bạch cho hai người là một căn phòng riêng. Khâu Tử Ngạn dẫn Đường Tiểu Ngữ đi lối đi riêng vào trong, bên dưới có thuyền hoa qua lại trên mặt nước, cảm giác như đang đi cầu treo.
“Vui không?” Sau khi vào trong, Khâu Tử Ngạn đóng cửa gỗ, hai người có thể nhìn toàn cảnh sân khấu từ cửa sổ.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ gật đầu.
Bốn phía sóng lăn tăn, trong phòng có trà lài và món ăn nhẹ, bầu không khí rất ấm áp.
“Không cần hiểu ý nghĩa lịch sử, cứ xem như coi biểu diễn ca múa bình thường là được rồi.” Khâu Tử Ngạn ôm người vào trong lòng, rót một tách trà nóng cho cậu ta.
“Biết rồi.” Đường Tiểu Ngữ ách xì một cái.
“Chưa xem mà đã mệt rồi à?” Khâu Tử Ngạn bật cười.
“. . .” Đường Tiểu Ngữ giả bộ không nghe thấy.
“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn đặt cằm lên vai cậu ta, “Anh ôm em.”
Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, cảm thấy lòng mình bối rối như dòng nước gợn sóng.
Thật sự rất hạnh phúc!
Cùng lúc này, Tô Nặc cũng rất hạnh phúc!
Bởi vì hắn đang ngủ chung với chồng đẹp trai của mình!
Ôm nhau ngủ trưa trong khách sạn thiệt là đã!
“Chưa chịu dậy nữa à?” Âu Dương Long xoa xoa cổ Tô Nặc, “Tới giờ ăn cơm rồi, nhà ăn trong khách sạn có giới hạn thời gian.”
“Sau khi ăn cơm xong, em muốn ăn Tiramisu bên cạnh trạm xe lửa.” Tô Nặc tựa vào ngực hắn, giọng nói ngập tràn tiếc nuối, “Về nước là hết ăn được rồi.”
“Nếu em thích, chúng ta có thể quay lại đây.” Ngài giám đốc dịu dàng nói.
“Nhưng sau khi về nước sẽ bận rất nhiều việc.” Tô Nặc buồn bực trả lời, “Sắp tới em có một buổi họp báo, nếu Đới An không gọi điện thoại, chắc em cũng quên luôn!”
“Nội dung là gì?” Âu Dương Long hỏi.
“. . . Nói xong anh phải hứa không được giận.” Tô Nặc ôm eo hắn.
“Nói đi.” Âu Dương Long sờ sờ mông Tô Nặc.
Người ta đang nói chuyện nghiêm túc! Sao anh dám sờ mông!
Tô Nặc âm thầm kháng nghị!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dùng sắc dụ dỗ hình như có thể làm dịu bầu không khí!
Vì thế Tô Nặc chủ động áp sát lại, để ngài giám đốc sờ đã hơn!
Thật sự rất có tinh thần hi sinh!
“Xem ra chuyện này nghiêm trọng lắm đây.” Âu Dương Long cười cười.
Tô Nặc liều mạng gật đầu, “Nói trước rồi nhé, anh không được giận.”
“Anh đâu có khống chế cái chuyện tức giận này được.” Ngài giám đốc tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
. . . . .
Vậy không ổn rồi! Tô Nặc vô cùng sốt ruột, sau đó cố lấy can đảm cắn răng một cái, cởi luôn quần lót nhỏ!
Âu Dương Long: . . .
Tô Nặc trần truồng ngã vào trong ngực ngài giám đốc, trong mắt tràn ngập ý chí cách mạng “anh cứ sờ thoải mái sờ cả Nặc nho nhỏ cũng không sao chỉ cần không giận là được rồi”!
Ngài giám đốc suýt bật cười thành tiếng.
“Không được giận.” Tô Nặc ôm cổ của hắn.
“Ừ, anh không giận.” Âu Dương Long xoa xoa mặt Tô Nặc, “Nói đi.”
Chiêu này dùng được ghê, Tô Nặc tự nhủ, sau đó vừa nhìn sắc mặt Âu Dương Long vừa nhỏ giọng hỏi, “Anh có biết biệt thự Hoàng Gia không?”
“Nghe qua rồi, biệt thự cao cấp đang rao bán, em muốn mua?” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc.
“Không phải, em đã kí hợp đồng làm người phát ngôn cho bọn họ.” Tô Nặc nói.
“Sau đó thì sao?” Âu Dương Long hỏi.
“Sao anh biết còn có sau đó?” Tô Nặc không nhịn được khen ngợi một phen, chồng của mình quả là vừa đẹp trai vừa thông minh! Lại còn biết có sau đó nữa chứ!
Tiếp theo hắn nghe ngài giám đốc nói, “Bởi vì anh vẫn chưa tức giận.”
Tô Nặc im lặng 囧.
“Nói đi.” Âu Dương Long ôm hắn thay đổi tư thế.
“Trong hình chụp quảng cáo. . . Có. . . Khụ khụ!” Tô Nặc dùng ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Long, “Anh sẽ không tức giận đâu, đúng không? Anh rất tuyệt vời mà!”
Âu Dương Long nhéo mông hắn, “Khụ khụ là cái gì?”
“Phần sau. . . Không mặc quần.” Tô Nặc cố gắng giải thích chuyện này đơn giản một chút, “Thật ra phần sau của mọi người đều giống nhau, hơn nữa chỉ cần lộ một nửa mông thôi!” Nói chính xác là lộ hơn phân nửa. . . Nhưng mà không thành vấn đề!
Tuy nhiên lí do này hoàn toàn không có sức thuyết phục, bởi vì ngài giám đốc đã nổi giận rồi, “Làm người phát ngôn nhà đất sao lại phải cởi truồng?!” Phải nói là giận tím mặt!
Tô Nặc lo lắng giải thích, “90% số ảnh còn lại em có mặc quần áo!”
“Vậy tại sao phải cởi phía sau?!” Ngài giám đốc giận dữ hỏi.
“. . . Bởi vì có phòng tắm công nghệ cao nên em phải chụp ảnh đi tắm để quảng cáo.” Thật ra Tô Nặc cảm thấy chẳng có gì, hắn là người mẫu chuyên nghiệp mà! Nhưng hắn biết rõ dục vọng độc chiếm của chồng mình, vì thế trong lòng vẫn thấp thỏm không yên!
“Không được nhận!” Như dự đoán, ngài giám đốc không đồng ý!
“. . . Kí hợp đồng hết rồi.” Tô Nặc ôm hông Âu Dương Long, “Anh cho em chụp đi!”
Ngài giám đốc vẫn không hài lòng.
Thật ra chuyện này không phải lỗi của Tô Nặc, đây là công việc do anh hai hắn giới thiệu! Vị thương nhân đầu tư là bạn tốt của Hàn Uy! Vì thế lúc ấy Tô Nặc sảng khoái đồng ý ngay! Thậm chí không thèm đọc kĩ hợp đồng! Sau khi kí xong xem ảnh chụp mẫu mới phát hiện có bộ ảnh này!
“Không thể không chụp sao?” Tô Nặc ôm đùi Hàn Uy, hai mắt rưng rưng!
“Đâu có khác gì với hình em chụp trước đây, sao lại không chụp?” Hàn Uy hỏi.
“. . .” Bởi vì lúc chụp hình em vẫn còn độc thân! Nhưng bây giờ em đã có người yêu đẹp trai rồi! Anh ấy nhất định sẽ ghen! Tô Nặc rít gào trong lòng, dĩ nhiên không thể gào lên thật, vì vậy đành phải xấu hổ nói, “Em ngại.” Đúng là quá dối trá! Thật ra hắn chẳng ngại chút nào hết!
“Đây là công việc của em, nếu cái thằng đó phản đối thì cứ cho hắn một đạp.” Hàn Uy thản nhiên trả lời.
Mẹ nó! Tô Nặc nghe vậy thiếu chút nữa bật ngửa!
Sao anh chơi ác quá vậy!
“Anh không muốn em thay đổi vì bất kì ai.” Rốt cuộc Hàn tiên sinh cũng nói ra mục đích cuối cùng, tất cả chỉ để thỏa mãn ý đồ “cho dù em trai ông có đi theo mày cũng không có nghĩa là mày muốn gì thì nó phải làm nấy!” Ấu trĩ hết thuốc chữa!
“Nhưng cũng không cần. . . Chụp nude!” Tô Nặc cố gắng tìm sự đồng tình của anh hai.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại!
Tạp chí giải trí trong nước đã bắt đầu đăng tin, buổi họp báo cũng được háo hức chuẩn bị! Người mẫu yêu nghiệt hợp tác với doanh nhân bất động sản, vừa nghe là thấy thích rồi!
Vì vậy Tô Nặc đành phải ôm hi vọng nhỏ nhoi có thể thuyết phục chồng đẹp trai của mình!
“Lúc trước em cũng từng chụp hình không mặc quần áo, không sao thật mà!” Tô Nặc hôn cằm Âu Dương Long, vẻ mặt cực kì ngoan ngoãn!
Nhưng mặt ngài giám đốc vẫn đen như đáy nồi!
“Em hứa chỉ chụp lần này thôi.” Tô Nặc giơ tay phải lên.
Ngài giám đốc vẫn không thể chấp nhận chuyện “bảo bối của mình phải phơi mông chụp hình quảng cáo”! Tuy rằng hồi đó cũng hở trước hở sau nhưng ít ra còn có quần lót và bọt biển che lại, lần này cởi sạch là cái quái gì!
Tô Nặc liều mạng ôm chặt ngài giám đốc.
Âu Dương Long ôm Tô Nặc lật người, sau đó áp hắn xuống giường.
Ê ê?! Tô Nặc buồn bực quay đầu lại.
Ngài giám đốc cởi bỏ áo ngủ, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Ý đồ rõ như ban ngày!
“Này!” Tiểu cúc hoa bị ép tiếp khách, Tô Nặc khóc không ra nước mắt.
Sao có thể dùng phương pháp này trừng phạt mình, thật sự không thể chấp nhận được!
Ít nhất cũng để người ta ăn cơm cái đã!
Phần cơm nhà hàng kia khó đặt muốn chết, vất vả lắm mới đem tới, vậy mà anh lại không biết quý trọng!
Hành vi này đúng là không thể tha thứ!
Hơi quá đáng rồi đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.