Thuốc Nổ đang nằm dưới tán lá của một cái cây cô đơn, trôi lơ lửng trong hư vô.
Thế giới này tràn ngập ánh sáng. Bốn phương tám hướng xung quanh đều là những gam màu trắng diệu kỳ. Chỉ có điều, nơi này lại không có sự xuất hiện của Mặt Trời.
Không đúng!
Không phải nơi này không có Mặt Trời mà là mỗi đơn vị nhỏ nhất cấu thành nên bầu trời đều chính là nhữngt Mặt Trời có thể phát ra ánh sáng.
Khi Tổ Nhãn của người Lausiv phóng to chúng lên, mỗi một đơn vị phát sáng đó được cấu tạo thành từ hàng tỷ tỷ ngôi sao nhỏ hơn, nằm chồng lấn lên nhau, khiến cho 360 độ quanh đây không có một góc nào có thể nhìn thấy được màu nền tối đen của vũ trụ.
“Cậu đã tỉnh dậy rồi.”
Từ bên trong thân cây phát ra tiếng nói nho nhỏ. Tiếng nói ấy hòa với tiếng gió tạo nên một thứ âm thanh mơn man, xào xạc làm ngất ngây tâm hồn của con người. Thứ âm thanh này vô cùng quen thuộc với Thuốc Nổ, nhưng cậu không tài nào nhớ được cậu đã nghe được nó ở nơi nào.
“Ngài là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, cậu là ai?”
Thuốc Nổ ôm đầu, ký ức của cậu từ khi tỉnh lại vẫn vô cùng hỗn loạn:
“Thao Láo, X, Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa? Chuyện này là như thế nào? Nó rất lờ mờ, nhưng cũng loáng thoáng đâu đó cảm giác quen thuộc.”
“Đừng gấp, đây là trung tâm của vũ trụ. Thời gian không tồn tại ở nơi đây. Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-lui-tan/1742480/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.