Trong lúc cả bọn Vương Lam đang bận rộn trò chuyện, thì cuộc thi ở khu trung tâm nối giữa những tiểu các, đã bắt đầu đến giai đoạn cao trào.
Nói về ca hát, lại không phân nam nữ, thì đối thủ rất nhiều, nhưng đa số vẫn là nữ nhân.
Có thế nào đi nữa, nam nhân ở cổ đại họ vẫn sống rất truyền thống, và đi theo nề nếp xưa nay.
Như thế vẫn có người can đảm bước ra thi đấu đã là hiếm thấy, không phải là họ hát hay hoặc là không hay, mà chính là tinh thần can đảm vượt qua mọi quy chuẩn đánh giá.
Không thì còn có một lý do thúc đẩy khác, món đồ vật trân quý sau khi thắng cuộc từ Phương gia.
Hàn Nguyệt cười khúc khích: "Lạc My, muội không định ra hát một khúc sao?"
Lạc My nhăn mày, dậm chân: "Hàn Nguyệt tỉ lại trêu chọc ta, tỉ vốn dĩ biết ta không giỏi ca hát."
Lý Tiêu Minh: "Vậy không bằng... Hàn Nguyệt tiểu thư ra đó thể hiện một chút."
Hàn Nguyệt: 'Lý Tiêu Minh, ngài không thể dừng chọc tức ta à, thể hiện gì chứ, ca hát cũng đâu phải nghề của ta."
Phương Triết cười xã giao: "Các vị đừng vội."
Mọi người đồng thanh: "'Ai vội"
Phương Triết: "À... ta không có ý gì đặc biệt, đơn giản thì đây chỉ là môn thi mở màn mà thôi.
Các vị không thích hoặc không có người thích hợp ra thi đấu, cũng không có vấn đề gì."
Vương Lam: "Bọn ta không có, nhưng bên phía thái tử có, Phương công tử cứ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/3713348/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.