"Lãnh đại nhân, người lại xưng hô sai rồi, ngài nên gọi ta là ngươi, thì hợp lễ nghi hơn.
Còn về sương mù, vốn dĩ trước nay vẫn luôn như vậy, chỗ này có tên gọi là Bạch Cốc, quanh năm luôn được bao phủ bởi sương mù."
Hàn Nguyệt cảm nhận có chút gì đó không đúng, chỗ này gọi là "Bạch Cốc" sao?
Mình không nghe người Lạc gia nói qua, có địa danh như vậy.
Hàn Nguyệt: "Bạch Cốc, nó là nơi như thế nào?"
Tiểu thư, người lại chọc ghẹo nô tì, Bạch Cốc là nơi như thế nào, người còn rõ hơn nô tì."
Lãnh Hiên: "..."
Hàn Nguyệt: "Tôi... Tớ làm gì biết về nó cơ chứ."
Đến thời điểm hiện tại, Lãnh Hiên thoáng qua suy nghĩ đến một việc, mặc dù không có tính khả thi.
Nhưng không loại trừ khả năng, có khi nào... mình và Hàn Nguyệt đã xuyên qua rồi không?
Chỉ có như vậy, mới có thể làm sáng tỏ tất cả mọi việc.
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, là đúng hay sai, Lãnh Hiên quyết định thử dò xét cô gái trước mắt.
Lãnh Hiên: "Có thể do vừa rồi, quá mức kinh sợ, cậu ấy... à không tiểu thư của cô nương... tạm thời không nhớ ra."
"Lãnh đại nhân nói cũng phải.
Là như vậy, tiểu thư trước kia vốn nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Bạch Cốc đã lâu.
Tiểu thư còn rất muốn đi đến nơi này xem qua.
Ngặt nỗi, ngày thường lão gia luôn lo lắng cho an nguy của tiểu thư.
Vì vậy, cửa lớn cửa nhỏ, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800915/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.