Vương Lam cậu ấy... định nhập vai đến bao giờ đây, nhớ hẳn tên của anh ta để phối hợp diễn nữa chứ.
Thôi đi.... miễn là ra khỏi khu rừng này an toàn. Cho dù có bắt mình diễn mười ngày, nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Vương Lam: "Nếu không có huynh, chúng tôi không biết phải ra sao?"
Lục Tiểu Thanh: "Không cần khách sáo, ở nhà nhờ phụ mẫu, ra ngoài nhờ bạn hữu.
Chúng ta đi nhanh lên, buổi tối ở lại trong rừng rất nguy hiểm."
Vừa nghe đến hai chữ nguy hiểm, Lạc My xốc lại tinh thần, xông lên đi trước.
Vương Lam: "... Lạc My, cẩn thận phía trước, cậu không biết đường kia mà."
Lạc My: "... đúng ha"
Bước chân của Lạc My dần thả chậm lại, chờ đợi hai người phía sau đuổi kịp.
Lạc My làm động tác mời Lục Tiểu Thanh đi trước.
Lục Tiểu Thanh mỉm cười, khí khái mà dẫn đường cho hai người.
Nhờ có Lục Tiểu Thanh đi cùng, mà Vương Lam và Lạc My vững tin hơn rất nhiều, trong lòng cũng bớt lo sợ hơn.
Chờ đi được một đoạn khá dài, bóng rừng càng lúc càng thưa, ánh trăng chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Bỗng nhiên Vương Lam cảm thấy, ánh trăng hiện tại vô cùng thơ mộng so với lúc đầu.
Người ta nói không sai, tâm sinh cảnh là đây.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, phải nói đường rừng vào ban đêm vô cùng nguy hiểm.
Thú dữ cũng không phải ít, ngày thường Lục Tiểu Thanh đi đốn củi, cũng không dám lưu lại đến lúc tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800913/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.