Nếu không, chủ nhân đã không dặn đi dặn lại nhiều lần.
Thăm dò hai ngày nay, ta cũng chưa biết rõ thứ mà Lãnh đại nhân đem ra từ Bạch Cốc là vật gì?
Bên ngoài không nhìn thấy bọn họ nắm giữ, thì chắc chắn vật đó không hề lớn, có thể dễ dàng giấu đi.
Việc Lãnh đại nhân vào được Bạch Cốc, mà lại chấp nhận bước ra không có thứ gì, là chuyện rất vô lý.
Tiếp theo đây, ta sẽ ra sức tiếp tục theo dõi hành động của bọn họ.
Kế hoạch dự định đi bằng đường thủy đã thất bại, bây giờ lại phải chuyển qua đi bằng đường bộ.
Đi qua quá nhiều thành trấn ồn ào náo nhiệt, người qua kẻ lại, hơn nữa còn có quan chức địa phương, thật khó lòng ra tay triệt để.
Thôi vậy, ta phải lên một kế hoạch chu toàn hơn nữa, nhất định phải đem bảo vật mang về dâng tặng cho chủ nhân.
Hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên hiện tại đã vào xe ngựa, thoải mái nghỉ ngơi, họ còn chưa biết được, Trần tướng quân kia đang suy nghĩ hàng loạt kế hoạch, chiếm lấy trân bảo của họ a.
Cuộc sống vốn dĩ cũng rất theo định luật nha, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên tuy được sống sung sướng, có kẻ hầu người hạ, nhưng phải luôn trong trạng thái cảnh giác lo sợ.
Còn phía Vương Lam và Lạc My tuy cuộc sống chạy ăn từng bữa, lo trước lo sau, có điều trước mắt vẫn chưa thấy xuất hiện chuyện gì nguy hiểm.
Như tình hình hiện tại lúc này, Vương Lam và Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800895/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.