Nhưng lí do cốt yếu nhất, để Vương Lam muốn rời đi là vì... nàng thích được ở một mình, có không gian riêng, làm gì cũng không bị người khác chú ý.
Để đạt được điều này, tất nhiên bọn họ phải chọn cách rời đi.
Sau thời gian nghỉ chân, bọn họ tiếp tục lên đường, vượt qua đoạn đường khó đi trước đó, bây giờ bọn họ đã có thể thông thả hơn, điều này chứng tỏ... đã sắp đến trấn trên nha.
Không bao lâu, cuối cùng ba người đã đứng trước khu ra vào của thị trấn, nơi đây người người qua lại, hoạt động mua bán cũng khá đông đúc.
Vương Lam nghĩ trong lòng, chuyện bán táo hôm nay chắc chắn là sẽ có thu hoạch.
Lục Tiểu Thanh quen đường lối, dẫn hai người họ đi đến một tửu lâu cách đó không xa, thường ngày củi mà Lục Tiểu Thanh đốn được, đều đưa đến đây bán lấy tiền.
Chưởng quầy ở đây nhìn khá lương thiện, hay giúp đỡ những người khó khăn, danh tiếng trong trấn, ai nấy đều nghe qua.
Lục Tiểu Thanh gặp được chưởng quầy, đưa số củi hôm nay cho ông ta kiểm tra và định số tiền xong, là có thể mang xuống nhà bếp.
Ở lại cửa sau của tửu lâu chỉ còn hai người Vương Lam, chưởng quầy là người từng trải, lại tiếp xúc nhiều tầng lớp khác nhau, ông cảm thấy hai vị cô nương đi cùng Lục Tiểu Thanh rất kì lạ.
Còn kì lạ ở đâu, ông vẫn không tìm ra được, hai bên đành bắt đầu nói vài câu dò xét.
Chưởng quầy hỏi hai người từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800878/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.