Kể từ khi bị tai nạn đến nay đã là hai ngày hai đêm nhưng Tiểu Nguyệt vẫn chưa hề tỉnh lại, dù là một cử động nhẹ cũng không có, cô cứ nằm ở đô như một cái xác biết thở, sắc mặt tái nhạt, lạnh lẽo, khiến cho anh vô cùng lo lắng bất an.
Đêm hôm đó trời đổ cơn mưa rào, bên ngoài trời mưa ướt át làm cho bầu không khí cũng trở nên lành lạnh.
Nhất Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dùng hơi ấm của mình để ủ ấm cho cô.
Nhìn ra cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa ào ào mang theo nỗi buồn u ám khiến cho tâm trạng càng trở nên nặng nề, cõi lòng như cũng muốn tan nát theo.
Anh hôn lên bàn tay cô, lặng lẽ thở dài. Vốn dĩ anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu và mở lời như thế nào. Cũng có thể là do anh đã quen với những câu nói độc miệng nên không giỏi nói lời tử tế, nhất thời cảm thấy có chút gượng gạo, cuối cùng chỉ có thể im lặng ngắm nhìn cô như vậy.
Nhưng cũng thật kì lạ, cho dù anh có nhìn cô lâu đến thế nào cũng không cảm thấy chán, không muốn rời đi, cứ như bị thôi miên, si ngốc đến độ anh không nhận ra chính bản thân mình.
Chợt, anh nhận ra rằng, thì ra năm nay cô chỉ mới 19 tuổi, cô chỉ mới là một cô gái nhỏ vừa bước qua độ tuổi dậy thì, cái độ tuổi vẫn còn nằm trong vòng tay của ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400092/chuong-47.html