Đêm đó trong phòng phẫu thuật Tiểu Nguyệt đã hai lần tắt thở, dường như là không còn hi vọng, nhưng ngờ vào y bác sĩ hết lòng cứu chữa và ý chí muốn được sống của cô, cuối cùng cô đã qua cơn nguy kịch. Chỉ là vẫn cần phải theo dõi thêm, người nhà vẫn chưa thể vào thăm bệnh nhân.
Đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ, mặc dù có máy trợ thở nhưng hơi thở của cô vẫn rất yếu ớt, gần như là thôi thóp, vô cùng khó khăn.
Cao Nhất Thành cắn chặt quai hàm, trái tim như đang rỉ máu, đau đớn không nói thành lời. Cũng may là cô vẫn còn ở trên đời, nếu không, anh không biết là mình sẽ vượt qua như thế nào nữa.
Người mà anh từng ghét cay ghét đắng, người mà anh vô cớ trút giận vậy mà lại không màng sống chết của bản thân đẩy anh ra khỏi nguy hiểm, thay anh chịu đau đớn, cứu anh một mạng.
Phải yêu nhiều đến đâu mới có thể làm được điều đó chứ?
Nhất Thành siết chặt tay, anh cười tự giễu, cõi lòng như muốn vỡ tung: “Tiểu Nguyệt, em nói xem trước đây anh có phải là anh bị mù rồi không? Sao anh lại không nhìn ra tình cảm mà em dành cho anh, còn cho rằng em đang giả vờ, đang muốn gây sự chú ý của anh? Rõ ràng… anh mới là người không xứng với em, một tên cặn bã như anh, sao lại gặp được một cô gái đơn thuần, trong sáng như em chứ?”
Ngay lúc đó, mẹ anh, em gái anh và dì Đào đều đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400091/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.