Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cao Nhất Thành đã quay lại biệt thự, vừa nhìn thấy anh cô ta đã vội vàng chạy đến bên cạnh, giọng nỉ non.
“Nhất Thành, cô ấy không sao chứ? Đáng lẽ em không nên đụng vào đồ của cô ấy làm cho cô ấy khó chịu. Em biết là cô ấy không thích em, em…”
“Rốt cuộc cô đã làm gì Tiểu Nguyệt?” Còn chưa đợi cô ta kể khổ xong thì anh đã ngắt lời, giọng trầm mặc mang theo sự trịnh trọng, khiến cho cô ta không rét mà run, trong lòng bất an.
“Anh… anh nói gì vậy?” Cô ta giả vờ không hiểu lời anh nói, còn bày ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.
“Có phải cô đã đánh cô ấy không?” Anh vẫn tiếp tục tra hỏi, không chừa chô cô ta đường lui.
Cô ta vì chột dạ mà tức giận, hung hăng nhìn thẳng vào mắt anh mà chất vấn: “Anh nghĩ em là người như vậy sao? Có phải cô ấy đã nói gì với anh rồi không?”
“Cô ấy không hề nói gì cả, là tôi muốn biết sự thật.” Anh lạnh giọng, ánh mắt ảm đạm không chút mềm mỏng.
“Sự thật? Sự thật gì chứ? Rõ ràng anh đang nghi ngờ em đã làm hại đến vợ của anh, rõ ràng anh không hề tin tưởng em một chút nào.” Cô ta hét lên, dùng lí lẽ của mình để che đậy sự giả tạo của thân.
“Vậy thì cô giải thích như thế nào về những vết thương của cô ấy?” Cao Nhất Thành bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nếu em nói em chỉ đang phòng vệ chính đáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400083/chuong-38.html