Tiểu Nguyệt ôm lấy con gấu bông của mình cùng cái trán vẫn không ngừng chảy máu trốn ở ngoài vườn, cô không biết đã bản thân đã làm sai việc gì, càng không hiểu tại sao bản thân lại bị đối xử như vậy.
Cao Nhất Thành chạy theo cô ra ngoài vườn nhưng được nửa đường thì anh lại không thấy cô đâu nữa, anh lo lắng gọi tên cô: “Tiểu Nguyệt, cô đâu rồi?”
Tiểu Nguyệt nghe thấy anh gọi liền vội vàng thu mình lại ở một góc mà anh không thể phát hiện ra, sợ hãi, run rẩy, không dám phát ra âm thanh.
“Trần Tiểu Nguyệt! Cô bước ra đây cho tôi!” Anh lo lắng đến mức bực bội, không đủ kiên nhẫn nữa.
Chợt, anh nhìn thấy một góc áo của cô, anh không nôn nóng vạch trần cô mà chậm rãi bước đến chỗ cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào vai cô.
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Nhìn thấy anh Tiểu Nguyệt liền kinh hoàng, hai mắt ngấn lệ, sợ hãi muốn bỏ chạy.
Ngay lúc đó, anh liền nắm lấy cổ tay cô: “Trần Tiểu Nguyệt, cô đừng bướng bỉnh nữa có được không?”
“Á! Đừng! Đừng mà! Đừng chạm vào tôi! Buông tôi ra! Thả tôi ra đi! Tôi không làm sai, tại sao lại đánh tôi! Tôi không làm sai! Tiểu Nguyệt không sai! Hức… đừng đánh… hức… đừng đánh tôi!” Cô hét lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng cô càng muốn thoát ra anh lại càng ôm chặt lấy cô hơn nữa.
“Tiểu Nguyệt, tôi xin lỗi, là tôi sai, là tôi đã sai, tôi không nên mạnh tay với cô.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400082/chuong-37.html