Chương trước
Chương sau
Trước khi trường Đại học Sư phạm D khai giảng, Bạch Nguyễn chuyển đến sống cùng Lang Tĩnh Phong trong ngôi nhà mới gần trường Đại học.

Ngôi nhà này cách trường trung học cơ sở số 2 không xa, Bạch Nguyễn đi làm, Lang Tĩnh Phong đi học cũng thuận tiện, bốn phòng ngủ, hai phòng khách cũng rộng rãi, so với nhà của Bạch Nguyễn còn thoải mái hơn. Vấn đề duy nhất là những chú thỏ con trong nhà của Bạch Nguyễn không thể không có người chăm sóc.

Mới đầu Bạch Nguyễn lo lắng Lang Tĩnh Phong cảm thấy đám thỏ con phiền, vì vậy cậu đề nghị bọn họ sống riêng, gặp nhau vào cuối tuần, nhưng Lang Tĩnh Phong đã từ chối thẳng thừng đề nghị này, nhất quyết yêu cầu Bạch Nguyễn mang theo đám thỏ con đến sống cùng nhau.

Trước mắt những chú thỏ con đều ở trạng thái toàn bộ linh thức đã mở, thậm chí chúng còn ngoan ngoãn và nhạy cảm hơn cả một số trẻ em loài người. Một thời gian trước, Bạch Nguyễn mắc bệnh nghề nghiệp và đã chọn một số chú thỏ thông minh nhất làm nhóm trưởng. Các nhóm trưởng quản lý nhóm thỏ, không cho phép chúng nghịch ngợm, gây sự.

Nghĩ đến nhóm thỏ con này quả thật đã bớt lo, nên Bạch Nguyễn liền yên tâm mà đem đám thỏ con lông mềm lại đây, định để chúng ở thử một thời gian, nếu Lang Tĩnh Phong không quen, cậu sẽ mang nhóm thỏ con đi, nhưng nhóm thỏ con biểu hiện rất tốt, hai tháng qua, Lang Tĩnh Phong không hề toát ra vẻ phiền phức, mà lại còn hít mùi thỏ đến nghiện, thường xuyên cùng với thỏ con chơi.

Bạch Nguyễn mỗi tuần có hai buổi dạy tự học buổi tối, hai ngày này 9 giờ cậu mới tan làm, mỗi lần về nhà cậu đều thấy Lang Tĩnh Phong biến đổi hình dạng để chơi đùa cùng với đám thỏ con, có lần hắn còn biến ra nguyên hình đem từng con thỏ một đặt ngồi trên lưng điên cuồng chạy, trò chơi có tên gọi là cưỡi ngựa lớn, cách một cánh cửa an ninh mà Bạch Nguyễn còn có thể nghe rõ tiếng cười to “kỉ kỉ” của đám thỏ con.

Qủa thực là niềm vui của gia đình!

Như thường lệ, mỗi sáng cuối tuần Lang Tĩnh Phong sẽ ra ngoài chạy bộ, còn Bạch Nguyễn thì nằm trên giường ở nhà đến 8 giờ.

Sau khi rời giường, Bạch Nguyễn dùng năm phút đồng hồ để sắp xếp cỏ cùng nước uống cho đám thỏ con, kiểm tra WC của thỏ phát hiện ra Lang Tĩnh Phong đã rửa sạch sẽ, liền mở cửa thả đám thỏ con ra đi ăn.

Nhìn thấy nhóm thỏ con đã ăn uống no, Bạch Nguyễn liền biến nguyên hình, uy nghiêm hô một tiếng: “Kỉ kỉ”

Các bạn nhỏ tập hợp!

Nhóm thỏ nhỏ từ bốn phương tám hướng chạy lại đây, xếp hàng có trật tự dựa theo cơ thể lớn nhỏ ngồi chồm hổm chia thành ba hàng.

Bạch Nguyễn: “Kỉ”

Nghỉ

Hai mươi mấy chiếc chân thỏ duỗi về phía trước, bốn mươi mấy chiếc tai thỏ rủ xuống dán vào trên đầu, đây là nghi thức nghỉ do Bạch Nguyễn nghĩ ra.

Bạch Nguyễn: “Kỉ”

Nghiêm

Hai mươi mấy chiếc chân thỏ rút về bên dưới chiếc bụng nhỏ, bốn mươi mấy chiếc lỗ tai dựng thẳng tắp trên đầu, đây cũng là nghi thức nghiêm do Bạch Nguyễn nghĩ ra.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lang Tĩnh Phong mang theo bánh bao thịt cùng với cháo thịt băm đẩy cửa bước vào, hắn vừa mới chạy xong 5km, tóc đen nhánh đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi theo cánh mũi chảy thẳng xuống.

Bạch Nguyễn nâng tay, gãi gãi cái ót lông nhung của mình, hình như có chút ngượng ngùng, thút giục nói: “Kỉ?Kỉ”

Đã về? Mau đi tắm rửa.

Lang Tĩnh Phong đỏ mặt đi đến phòng khách gần đó, sau đó kéo một chiếc ghế bên cạnh Bạch Nguyễn, ngồi xuống rồi cười nói: “Anh muốn làm gì thì làm, đừng quan tâm đến em.” Nói xong, hắn lấy ra một cái bánh bao cắn một ngụm, căn bản không có dự định đi tắm.

Đây là bởi vì những thứ đang diễn ra trước mắt, mẹ nó hết sức đáng yêu!

Bạch Nguyễn ngửa đầu nhìn Lang Tĩnh Phong, lắc lắc lỗ tai: “ Kỉ”

Vậy không cho em cười.

Lang Tĩnh Phong có thể đoán được đại khái ý tứ của Bạch Nguyễn, cam đoan nói: “Em không cười mọi người, không tin nhìn xem.”

Bạch Nguyễn gật đầu, chuyển hướng sang tập hợp nhóm thỏ con, vỗ vỗ hai chân trước: “ Kỉ kỉ, kỉ kỉ kỉ”

Các bạn nhỏ buổi sáng tốt lành, Bạch Nguyễn ca ca muốn dẫn mọi người tập thể dục buổi sáng.

Theo quan điểm của Bạch Nguyễn, tập thể dục có thể rèn luyện thân thể và rèn luyện ý thức phục tùng tập thể của thỏ con. Động vật có được linh thức thì dễ, nhưng chúng có thể đắc đạo thành tinh được hay không thì còn phụ thuộc vào tài năng và sự may mắn, những chú thỏ con này có thể không phải tất cả đều giác ngộ, một số có thể luôn là những chú thỏ thông minh, nếu ngay từ nhỏ chúng không được dạy thói quen, ý thức phục tùng của Bạch Nguyễn, thì nhiều thỏ như vậy rất khó nuôi dưỡng.

Nhóm thỏ con đều tràn đầy tinh thần chiến đấu, tất cả đều ưỡn bộ ngực nhỏ đầy lông tơ mềm mại ra, cùng đồng thanh đáp: “Kỉ”

Bạch Nguyễn nhảy tại chỗ, vừa nhảy vừa kêu: “Kỉ, kỉ”

Bài một, giậm chân tại chỗ.

Theo tiếng ra lệnh của Bạch Nguyễn, những chú thỏ con cũng nhảy cẫng lên tại chỗ, ba hàng bánh bao trắng nõn lần lượt lên xuống như gió thổi sóng lúa, đôi tai thỏ đung đưa khiến người xem hoa cả mắt.

Lang Tĩnh Phong kiềm chế cảm giác xúc động muốn đi lên của mình, cánh tay không nhịn được mà chà xát trên đùi mình.

Sau khi nhảy được bốn lần tám cái, Bạch Nguyễn dừng lại, uy nghiêm nói: “Kỉ, kỉ”

Bài hai, vận động duỗi thân người

Sau khi nói xong, Bạch Nguyễn ngồi ngay ngắn trên sàn bằng hai chân sau, phần thân trên đứng thẳng, hai chân trước và đầu cố gắng duỗi người về phía trước, mỗi lần duỗi ra được tính là một nhịp, và rút lại được tính là một nhịp.

Bạch Nguyễn: “Kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ, kỉ kỉ kỉ kỉ…”

Một hai ba bốn, hai hai ba bốn….



Nhóm thỏ con cũng học theo bộ dáng của Bạch Nguyễn ngồi ngay ngắn trên mặt đất, cố gắng giơ tay duỗi người về phía trước, bởi vì lúc duỗi người cần dùng một lực quá mạnh, chỉ cần giữ trọng tâm không vững thỏ con sẽ mất thăng bằng, lần lượt ngã ngửa ra phía sau, kêu một tiếng “kỉ” cuộn thành một chiếc bánh nguyên tiêu nhỏ. Lang Tĩnh Phong thấy thế, vội cúi người giúp thỏ con trở mình đứng lên, giúp cho chúng nó theo đuổi được nhịp của Bạch Nguyễn hô.

Tập duỗi thân người xong, Bạch Nguyễn tiếp tục ra lệnh: “ Kỉ, kỉ”

Bài ba, vận động đạp chân sau.

……….

Cứ như vậy, Bạch Nguyễn dạy nhóm thỏ con thực hiện xong bài tập thể dục theo đài cho thỏ do chính mình phát minh ra, sau một loạt các bài tập, nhóm thỏ con vẫn ổn, chỉ có Lang Tĩnh Phong cảm thấy hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên, trong lòng tràn đầy ý nghĩ đem Bạch Nguyễn bắt lại điên cuồng nhào nặn một trận để thỏa mãn cảm giác hít thỏ đến nghiện.

Tập thể dục xong, Bạch Nguyễn bắt đầu cho nhóm thỏ con đi học.

Nhóm thỏ con đều đã mở linh thức, hiểu được hỉ nộ ái ố, so với những con thỏ bình thường thì thông minh hơn rất nhiều, thật vô nhân đạo nếu nhốt chúng trong lồng thỏ từ sáng đến tối, vì vậy Bạch Nguyễn dự định sẽ dần dần thay đổi các quy tắc trong nhà, dạy chúng các vấn đề an toàn và bảo mật, để khi hắn và Lang Tĩnh Phong không ở nhà, những chú thỏ có thể ra ngoài chơi, chúng sẽ không cảm thấy nhàm chán trong lồng cả ngày.

“Kỉ” Bạch Nguyễn đến trước chỗ TV bên cạnh chỗ nguồn điện, “Kỉ”

Đầu tiên, ôn lại bài học ngày hôm qua.

Bạch Nguyễn đem tay thỏ ấn vào trên nguồn điện, vẻ mặt ngưng trọng: “Kỉ kỉ, kỉ nha,”

Nguồn điện hình vuông màu trắng này không thể chạm vào, sẽ bị giật chết.

Nói xong, Bạch Nguyễn giã bộ ngã phịch xuống, giả vờ như bị giật điện, bốn chân không ngừng co giật, sau đó đầu nghiêng đi, thè lưỡi ra từ cái miệng ba cánh hoa, rũ xuống một bên.

“Kỉ!kỉ!kỉ!” Ca ca! Bạch Nguyễn ca ca! Nhóm thỏ con luống cuống, hoảng sợ, tức giận nhảy cẫng lên xuống giống như những chiếc bánh trôi trong nước sôi.

Bạch Nguyễn đứng phất dậy, trấn an nói: “Kỉ, kỉ”

Ca ca không có việc gì, ta chỉ diễn cho các ngươi xem mà thôi.

Nhóm thỏ con đều thở phào nhẹ nhõm, vì kiểm tra kết quả của giáo dục an toàn phòng chống điện giật, Bạch Nguyễn ngẫu nhiên chọn hai chú thỏ, ép chúng vào cạnh nguồn điện, kiểm tra nói: “Kỉ?”

Chạm chạm?

Hai chú thỏ con quay ngoắt ngoắt đầu, nhảy về đội chính như quả banh, nhất quyết không chạm vào điện.

Ôn tập chấm dứt, Bạch Nguyễn vươn tay chỉ về phía bồn vệ sinh dành cho khách: “Kỉ kỉ”

Hôm nay dạy tụi nhỏ trong nhà WC.

Tiếp theo, Bạch Nguyễn nhảy vào bồn vệ sinh dành cho khách, nhóm thỏ con cũng nối đuôi nhau theo vào.

Bồn vệ sinh là kiểu ngồi chồm hổm, bàn đạp xả nước cũng cách mặt đất rất thấp, thích hợp cho thân hình nhỏ xinh của thỏ con sử dụng, Bạch Nguyễn ngồi xổm trên bồn vệ sinh giảng tư thế đi vệ sinh chính xác, sau đó đứng lên, dùng hai chân trước đè lên bàn đạp xả nước, dùng hết sức ấn xuống…….

Một tiếng nước ầm ầm vang lên, những đứa trẻ nhạy cảm và nhút nhát bị dòng nước đe dọa làm cho giật mình, chen chúc lẫn nhau, hai tai dựng đứng, tạo thành một tấm chăn thỏ lớn kín gió. Lang Tĩnh Phong đang dựa vào cửa xem náo nhiệt, quỳ xuống sờ soạng cái chăn thỏ lớn từ đông qua tây, từ nam chí bắc, bàn tay to chạm vào chỗ nào thì tai của mấy đứa nhỏ sẽ cụp xuống, cái tai thỏ đó sẽ lòi ra và hướng lên.

“Kỉ kỉ?” Các bạn nhỏ nhớ rõ đi vệ sinh như thế nào chưa? thầy Bạch hỏi.

Một khi nhóm thỏ con học được cách sử dụng toilet của con người, thì vấn đề mùi ở trong phòng sẽ được giải quyết, trước đây Bạch Nguyễn đã dạy chúng mỗi ngày liếm lông để vệ sinh thân thể sạch sẽ, còn tắm rửa định kỳ cho chúng nên cơ thể của nhóm thỏ con không có mùi khó ngửi.

“Kỉ kỉ……” Một số chú thỏ dũng cảm run rẩy phản ứng, lộ ra ánh mắt sợ hãi nhìn xuống bàn đạp nước có thể mang tới sấm sét và lũ lụt, trong khi những chú thỏ nhút nhát dứt khoát cụp tai và lăn thành quả bóng, giả vờ là chiếc bánh trôi.

Bạch Nguyễn cũng không gấp, sợ hãi là thiên tính của loài thỏ, có nhiều chuyện phải từ từ thích ứng mới được.

“Kỉ…….” Các bạn nhỏ không cần sợ…… Bạch Nguyễn nói được một nữa, bổng nhiên bị Lang Tĩnh Phong từ trên ghế đứng lên ấn ngã trên bồn rửa mặt lộ ra cái bụng!

“Kỉ, kỉ nha!” Ta đang dạy học! Bạch Nguyễn dùng sức đạp hai chân sau.

“Cả buổi sáng anh đều tỏ ra đáng yêu trước mặt em, muốn hôn sao?” Lang Tĩnh Phong vùi mặt vào bụng Bạch Nguyễn, cọ cọ vào người anh, đám thỏ con không biết xảy ra chuyện gì, cho rằng ca ca của mình đang bị bắt nạt, chúng lo lắng đến nổi nhảy dựng lên đánh vào chân của Lang Tĩnh Phong.

…….

Cứ như vậy, liên tục dạy cùng với huấn luyện nhóm thỏ con trong vài tháng, chúng đã dần dần trở nên thông minh giống như đã sắp thành tinh.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối ở ngoài Bạch Nguyễn và Lang Tĩnh Phong trở về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy hơn mười chú thỏ con đang ngồi cạnh nhau xếp thành một hàng lông tơ mềm mịn trên ghế sô pha trong phòng khách. Trên TV đối diện sofa đang chiếu phim hoạt hình, tổ trưởng của nhóm thỏ con cầm điều khiển ngồi bến trái ghế sofa. Những con thỏ còn lại không xem TV mà đang làm vệ sinh, hai con thỏ một tổ, dùng hai chân trước đè lên chiếc khăn trên sàn nhà, chân sau đẩy tới đem những sợi lông thỏ rơi rụng trên sàn nhà gom đến một chỗ, chờ Bạch Nguyễn về xử lý, sàn nhà phòng khách sạch sẽ, không khí tươi mát, không ai có thể nghĩ đến ở đây nuôi một đàn thỏ.

Thấy Bạch Nguyễn cùng với Lang Tĩnh Phong đã về, cả một đám tiểu bạch thỏ đều chạy đến cửa, kỉ kỉ nha nha với Bạch Nguyễn để báo cáo biểu hiện hôm nay của mình, để được khen ngợi, Bạch Nguyễn cười ôn hòa, lần lượt khen ngợi từng đứa.

Cử chỉ và khí chất trông rất giống tộc trưởng của thỏ yêu tộc.

“Các bảo bối, ngày mai chúng ta đều nghỉ” Lang Tĩnh Phong tùy ý chơi đùa một con thỏ con, đề nghị nói: “Dẫn bọn chúng đi ra ngoài chơi?”

“Đi đâu?” Bạch Nguyễn hỏi.

“Những đứa nhỏ này có thể chơi được cái gì? Lang Tĩnh Phong đem mấy con thỏ nhỏ vây quanh chân chà xát qua chà xát lại, “Nếu không dẫn bọn chúng đi dã ngoại đi?”

Đây là một đề nghị tốt, nhưng Bạch Nguyễn lại do dự nói: “Em thật sự muốn đi sao? Em không nghĩ đến muốn làm điều gì khác sao?”

Lang Tĩnh Phong xoa xoa thắt lưng của Bạch Nguyễn, miệng trêu đùa cậu như tiếng xe lửa chạy: “Thật vất vả mới có một ngày nghỉ. Một người làm cha như em, không dành thời gian cho con mình, cũng quá tệ đi?”



Bạch Nguyễn bị tên xấu xa này chọc ghẹo đã mất bình tĩnh, cũng không thèm phản bác, chỉ nói chuyện chính: “Vậy chúng ta tìm một ngọn núi ít người đi…”

Đang nói giữa chừng, một bàn tay ấm áp đột nhiên bao lấy gáy cậu, nửa người trên bị bàn tay đó đè xuống, không tự chủ được ngã về phía Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong cũng dựa vào người anh, gần như là thô bạo mà hôn xuống.

“Ngô……” Cuộc tấn công bất ngờ này khiến trái tim của Bạch Nguyễn đập mạnh, chân của cậu yếu đến mức gần như quỳ xuống.

Lang Tĩnh Phong kích động thở hổn hển, ôm chặt thắt lưng của Bạch Nguyễn, khàn giọng hỏi: “Ngoan như vậy, không phản đối?”

Hỏi xong, không đợi Bạch Nguyễn trả lời, liền hôn lên, vừa hôn vừa ôm thân thể Bạch Nguyễn lên, những chú thỏ con sau nửa năm ở chung đã quen với cảnh nảy, tránh sang bên trái, bên phải nhường đường cho Lang Tĩnh Phong.

Lang Tĩnh Phong ôm Bạch Nguyễn đi đến phòng ngủ, ngữ điệu ôn nhu, còn mang theo vài phần nũng nịu với Bạch Nguyễn: “Chúng ta đã sinh nhiều thỏ con như vậy rồi, tối nay Bạch Nguyễn ca ca mang thai sói con cho ta được không?”

Thoạt nhìn giống như là một đôi vợ chồng loài người đang thảo luận vấn đề sinh con trai hay con gái.

Bạch Nguyễn nhịn trái nhịn phải cố gắng nhịn xuống, cằm bạnh ra, đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ta là con trai, sẽ không mang thai được.”

Lang Tĩnh Phong cắn môi cười nói: “Giả dụ có thể mang thai, Bạch Nguyễn ca ca có nguyện ý mang thai sói con của ta không?”

Vấn đề này liên quan đến tôn nghiêm của thỏ đực, mí mắt Bạch Nguyễn run rẩy, liếc nhìn hắn xin khoan dung, ngượng ngùng đáp.

Lang Tĩnh Phong tỏ ra bất mãn, sụt sịt nói: “Ai, chỉ là giả dụ một chút thôi mà cũng không đồng ý…”

“Không phải.” Bạch Nguyễn đem mặt chôn trên vai của Lang Tĩnh Phong, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh cùng với hai cái lỗ tai đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: “Giả dụ có thể như lời ngươi nói, ta…nguyện, nguyện ý…”

Và thế là giây tiếp theo, Bạch Nguyễn bị quăng trên giường lớn trong phòng ngủ.

……….

Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai cùng nhau chuẩn bị đồ cho các chú thỏ con đi leo núi, dã ngoại. Lang Tĩnh Phong thích các hoạt động ngoài trời, trước đây hắn cũng đã đưa Bạch Nguyễn đi dã ngoại, hắn đã quá quen với việc thu dọn đồ đạc này nọ, nên Bạch Nguyễn không giúp được gì, đành phải đi sắp xếp nhóm thỏ con.

Khi linh thức dần dần ổn định, những chú thỏ không chỉ trở nên thông minh hơn mà còn biết yêu cái đẹp, Bạch Nguyễn nhận thấy điều này nên đã mua một số khăn trùm đầu nhỏ, trang sức và nơ trẻ em, hôm nay họ ra ngoài chơi cùng nhau…Cậu định mặc những bộ quần áo thật đẹp cho nhóm thỏ con, để có thể chụp những bức hình đẹp nhất.

Những chú thỏ con tự giác xếp thành hai đội theo nam và nữ, một con thò cái đầu nhỏ lông tơ ra, Bạch Nguyễn lấy một chiếc khăn hoa nhỏ trùm lên đầu nó, sau đó dùng hai góc khăn thắt lại một nút dưới cằm. Một đám thỏ nhỏ đầu đội khăn hoa tụ tập lại đứng trước gương, rôm rả thảo luận xem ai đội khăn xếp dễ thương nhất.

“Đến lượt mấy đứa.” Bạch Nguyễn vỗ vỗ tay, những con thỏ đực đang đứng ở một bên chờ đợi với phong cách lịch sự cũng đi lên vây quanh cậu, Bạch Nguyễn giúp chúng thắt nơ con bướm màu đen dành cho trẻ em cho từng con một, những con thỏ đực nhỏ đều trở thành tiểu quý ông.

Lúc thắt nơ cho thỏ đực cuối cùng ở cuối hàng, con thỏ đực này có chút không tình nguyện, nó né tránh tay của Bạch Nguyễn, vặn vẹo cái mông nhỏ mập mạp của mình, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chiếc khăn có hình hoa anh đào.

“Làm sao vậy?” Bạch Nguyễn xoa đầu nó.

Chú thỏ đực nhỏ giẫm lên tay Bạch Nguyễn nhảy vào lồng ngực của hắn, sợ người khác nghe thấy, cả người dựa vào trên bả vai Bạch Nguyễn, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, tràn đầy bất an nói: “Kỉ kỉ, kỉ…”

Bạch Nguyễn cười, cầm chiếc khăn mang hương vị nữ nhân đeo cho nó.

Chú thỏ đực đầu đội khăn trùm có hình hoa anh đào, vui vẻ nhảy đến chỗ một con thỏ đực khác, dùng cái miệng ba cánh hoa khều nó, chú thỏ đực bị khều kia liền nhìn sang nó, sửng sốt một chút, liền cười kỉ kỉ cùng nhau trở về chỗ.

Bạch Nguyễn: “……”

Xem ra nó không chỉ là thích mặc đồ của con gái, mà còn là một tiểu thụ nha.

Chuẩn bị xong, Lang Tĩnh Phong mang theo một chiếc túi leo núi lớn đựng đồ dã ngoại, Bạch Nguyễn mang một chiếc túi nhỏ đựng đồ dùng cho thỏ, hai người đi ra ngoài, những chú thỏ theo sau Lang Tĩnh Phong chia thành hai đội theo giới tính, Bạch Nguyễn đi bộ ở cuối hàng, để theo dõi xem có chú thỏ nào bị bỏ lại không, giống như một nhóm học sinh tiểu học và hai giáo viên đi dã ngoại.

Lang Tĩnh Phong đã thi bằng lái xe trong kỳ nghỉ đông cuối năm thứ nhất, hắn đi lấy xe để phía ngoài cửa, Bạch Nguyễn và những chú thỏ đứng ở trước cổng tòa nhà, những người qua đường đều quay đầu lại nhìn, họ đều bị thu hút bởi những chú thỏ dễ thương mang khăn trùm đầu và thắt những chiếc nơ quý ông, có người còn lấy điện thoại chụp hình lại. Nhóm thỏ con rất thông minh, gặp người lạ, liền làm như không có gì mà đứng ngay ngắn chỉnh tề.

Một lúc sau, xe của Lang Tĩnh Phong chạy tới, Bạch Nguyễn mở cửa sau, những quả mai nhỏ màu trắng như những viên đạn thở phì phò theo thứ tự mà nhảy lên xe, cứ năm sáu con một tổ, tự giác tiến vào bên trong các chiếc hộp trên xe.

Những chú thỏ con không có ghế an toàn cho trẻ em, vì vậy cậu phải sử dụng hộp bay để thay thế. Bạch Nguyễn đóng khóa từng cửa hộp và nói với Lang Tĩnh Phong, “Lái chậm một chút.”

Lang Tĩnh Phong cười: “Yên tâm, em cam đoan em chạy thật chậm.”

Bốn mươi phút sau, hai người đến chân núi Thanh Tú, ngọn núi Thanh Tú này có hình dáng giống như tên gọi, kỳ thật rất thấp, chỉ là một ngọn núi nhỏ, leo lên cũng không khó, không có danh lam thắng cảnh và chùa chiền trên núi, bình thường có rất ít người đến đây, tuy nhiên phong cảnh núi non khá đẹp, trên đỉnh núi có bãi đất bằng phẳng có thể ngắm cảnh nên thỉnh thoảng có một số bạn lừa sơ cấp ở địa phương đến đây để rèn luyện.

Bạch Nguyễn mở hộp thả nhóm thỏ con ra, đám thỏ con ríu rít chạy lên đường núi, hiếm khi được ra ngoài chơi cùng nhau như thế này, chúng phấn khích đến mức nô đùa trên bãi cỏ. Mấy con thỏ con tinh nghịch đang chơi chồng người bên gốc cây khô, định phái một con thỏ đi vào thám hiểm động bên trong gốc cây, Bạch Nguyễn đi tới, chúng thấy cậu đi đến liền hoảng sợ biến tháp La Hán thành một cây kẹo đường.

“Khẩn trương cái gì, anh không nói mấy đứa.” Bạch Nguyễn nhếch khóe môi, đem lòng hiếu kỳ của những con thỏ đẩy lên cao, chúng nhìn vào bên trong hốc cây không có gì, nhóm thỏ con thất vọng lắc mông, nhưng sự thất vọng đó rất nhanh đã bị sự hấp dẫn của đồ vật khác che đi.

Cứ như vậy, Bạch Nguyễn ở phía trước dẫn đường, gặp chỗ nào có hoa nở đẹp, Bạch Nguyễn sẽ dừng lại để cho nhóm thỏ con chơi một chút, Lang Tĩnh Phong đi ở phía sau, những con thỏ con nào chạy xa sẽ bị hắn bắt trở về.

Hai người dắt theo một đám thỏ con, vừa đi vừa dừng lại, leo đến đỉnh núi mất hơn một giờ. Đỉnh núi nắng xuân dịu dàng, gió hiu hiu, ăn cơm dã ngoại xong, mấy chú thỏ nằm ngổn ngang trên bãi cỏ, phơi cái bụng mũm mĩm, phơi nắng và hít làn gió nhẹ đầy hương thơm của cỏ xanh.

Bạch Nguyễn thấy ngứa trong lòng nên dứt khoát biến về nguyên hình nhảy lên đầu gối của Lang Tĩnh Phong nằm ngửa trên người hắn phơi cái bụng ra ngoài, Lang Tĩnh Phong cong khóe môi cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông của Bạch Nguyễn, dùng tay mình mát xa cho thân thể Bạch Nguyễn biến thành một chiếc bánh kem, Bạch Nguyễn được hắn vuốt ve thoải mái, mắt dần dần nhỏ lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Bạch Nguyễn được phơi dưới ánh nắng, ngủ rất say, lại nằm ngửa, ngủ một lúc thì cái miệng ba cánh liền mở ra, bên trong miệng đỏ hồng mềm mại nhìn thấy lưỡi và răng nanh không sót cái gì, Lang Tĩnh Phong không nhịn được dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với chiếc lưỡi, Bạch Nguyễn đang ngủ say theo bản năng liếm nhẹ hai cái.

Lang Tĩnh Phong cúi đầu hôn lên cái trán đầy lông mềm mại của Bạch Nguyễn.

Khóe môi nhếch lên giống như cảnh xuân ngưng tụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.