Ánh trăng như sương trắng chiếu xuống tiểu viện trong trẻo lạnh lẽo, Vân Chân khoanh tay đứng trước cửa phòng Vân Thanh, sắc mặt đen xì. 
Thời đại đã thay đổi, đạo sĩ cũng phải nghỉ phép, các đệ tử Lạc Hà quan có một ngày nghỉ mỗi tuần. Họ không cần phải làm bài tập về nhà, không phải học thuật pháp, được phép đi chơi ở dưới núi. Sư phụ mỗi tháng phát tiền tiêu vặt, không thể tiêu quá xa xỉ nhưng ăn uống với mua hai bộ quần áo vẫn có thể. 
Hôm nay chính là ngày nghỉ, Vân Thanh sáng sớm đã xuống núi chơi, Vân Chân ám chỉ muốn đi chơi cùng sư đệ quá mức mơ hồ nên không thành công, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư đệ bỏ qua mình xuống núi. 
Ngày hôm đó, Vân Chân thực sự không có gì để làm, nên ở trong phòng đánh bóng ngọc bài, buổi tối liền cầm kiếm đến cửa phòng Vân Thanh chờ đợi. 
Anh đã tính toán: khi Vân Thanh trở về, trời chắc chắn cũng đã tối đen, cửa phòng của đệ tử không có đèn … Ngay cả khi mặt anh đỏ khi đưa kiếm, Vân Thanh vẫn không thể nhìn thấy. 
Nhưng từ hoàng hôn đến đêm khuya, Vân Thanh lại không thấy bóng người. 
Sư đệ cả đêm không về nhà, nên đánh! Vân Chân nôn nóng đi dạo, trong đầu toàn hình ảnh anh đánh vào mông sư đệ. 
Anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người trèo qua bức tường sân, mèo con khéo léo nhảy xuống, phía sau là một túi lớn, khi rơi xuống đất bên trong còn phát ra tiếng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-phong-soi/2954009/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.