Chương trước
Chương sau
13.

Tôi và Lý Nguyệt mới quen đã thân.

Trong đợt huấn luyện quân sự, tôi không nhịn được mà phàn nàn: “Tôi phơi nắng thành chó rồi.”

Huấn luyện viên đi ngang qua liền dừng lại, quay lại lạnh lùng nhìn tôi: “Em là chó, vậy tôi là gì?”

Đầu tôi giật giật: “Hạo Thiên Khuyển*.”

* Hạo Thiên Khuyển vốn là chó kéo xe của Viêm Đế, sau đó thuộc sở hữu của Nhị lang thần, con chó này phò trợ cho Nhị Lang Thần diệt yêu trừ ma. Hạo Thiên Khuyển chính là một trong những pháp bảo nổi tiếng khiến biết bao yêu ma quỷ quái hãi hùng. Dân gian xưa thường gọi Hạo Thiên Khuyển là Thiên Cẩu vì người ta tin rằng các hiện tượng thiên nhiên kỳ quái như nguyệt thực, nhật thực xảy ra là do Thiên Cẩu đang tác quái.

Trong không khí yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng đinh tai nhức óc: “Hahahahahaha”

Thế là, khi những người khác đang tận hưởng bóng mát dưới tán cây, tôi và Lý Nguyệt bị phạt đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Tình hữu nghị cách mạng đã ra đời từ đó.

14.

Ba tháng sau, tôi và Lý Nguyệt đã bình phục.

Nhưng thế hệ trước tuân theo quan niệm ăn gì bổ nấy, tôi ăn canh sườn heo, còn Lý Nguyệt ăn chân giò heo.

Điều này dẫn đến việc chiều cao của tôi là 1m68, cân nặng đã tăng vọt lên 158 cân (≈ 79kg).

Lý Nguyệt cao 1m64, cân nặng đã tăng lên 146 cân (≈ 73kg).

Giáo viên thể dục không dám gây sự với hai đứa.

Hai người chúng tôi lại có thêm một biệt danh khác: “Hanh Cáp Nhị Tương**.”

** Hanh Cáp Nhị Tương (ông Hanh ông Cáp) là hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.

Cũng may là đồng phục học sinh rộng rãi.

15.

Thi cuối kỳ, môn Toán của tôi được 70 điểm.

Chủ nhiệm lớp đã không trả sách lại cho tôi, cũng không trả cho mẹ tôi.

Tôi biết, cô ấy lại cho tôi một cơ hội khác.

Thế là sau buổi họp phụ huynh, tôi đã chủ động đến văn phòng chủ nhiệm lớp, ở trước mặt cô ấy sám hối và xin lỗi một cách đau thấu tim gan, sau đó tha thiết bày tỏ quyết tâm của mình.

Chủ nhiệm lớp ngơ ngác nhìn tôi một hồi, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi hiểu rồi.”

A, tôi giật mình nhận ra.

Cô ấy đã quên mất chuyện này.

Đáng ghét! Bây giờ cô ấy mới nhớ ra!

16.

Vào học kỳ năm lớp 12, lãnh đạo nhà trường đã tổ chức một cuộc họp và đưa ra một quyết định kinh thiên động địa——

Toàn thể nữ sinh phải cắt tóc ngắn.

Mẹ tôi bấm máy tính mà không thèm ngẩng đầu lên nhìn: “Mới đầu tháng mà, con còn đủ tiền tiêu vặt đấy, con tự trả đi.”

A cái này, tôi đã dùng nó để trả nợ rồi.

Vì vậy, tôi đến một tiệm cắt tóc công cộng cạnh nhà tắm công cộng, giá 3 tệ, thích thú nhắc đến kiểu tóc giống bố tôi hồi còn trẻ khi tham gia quân ngũ.

Là kiểu tóc chỉ cần chạm tay vào sẽ bị đâm.

17.

Hôm sau đối diện với ánh mắt kỳ lạ của các bạn cùng lớp, tôi buồn không nói nên lời.

Lý Nguyệt trầm ngâm nhìn tôi.

Kết quả là ngày hôm sau, cô ấy đã cắt một kiểu tóc giống hệt tôi.

Cũng gai góc giống tôi.

“Tớ có đọc được một tin trên báo. Một cô bé mắc bệnh ung thư phải cạo trọc đầu, thế là những người bạn tốt của cô ấy cũng cạo trọc đầu. Lúc đọc được tin đó, tớ đã cảm thấy rất cảm động. Hì hì, ơ kìa... Lý Kiều, cậu đừng khóc, tớ chỉ là cảm thấy tình hữu nghị kiểu này rất lãng mạn.”

Tôi không nói nên lời, ôm Lý Nguyệt thật chặt.

Kết quả là cả hai người chúng tôi lại có thêm một biệt danh khác: Iron T. (*)

(*) Nguyên văn “铁T”: Chỉ người đồng tính nữ thích để ngoại hình như con trai/khí chất nam tính, được gọi là T Tomboy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.