“Ngươi mẹ nó quả nhiên là nằm vùng,” Dao Phẫu Thuật nghe thấy tiếng súng bên trong đường ống, lửa giận thiêu đốt, “Ngươi mang Hắc Báo đến!” Thời Sơn Duyên nhấc chân đạp lên cửa sắt: “Cẩu là theo mùi vị tới!” 7-004 cách cửa sắt một đoạn, hắn nâng ngón tay lên, ý bảo đội viên ném ra bom nhiệt. Bom nhiệt rơi gần cửa sắt, bị Thời Sơn Duyên đóng cửa chặn lại, một đợt lửa bùng lên trong đường ống khiến không gian bên trong bừng sáng trong vài giây. Dao Phẫu Thuật một lần nữa nâng súng lên, nhưng họng súng bị Yến Quân Tầm duỗi tay che lại. Hình ảnh hồi ức trong đầu Yến Quân Tầm đang chồng lên nhau, giống như truyện tranh nhanh chóng lật, Khương Liễm, Chú Hề, Phó Thừa Huy và tất cả những người hắn nhớ đều đang nhanh chóng chuyển đổi hình ảnh. Hắn cố nói ra trong hỗn loạn tạp âm: “Đừng bắn …” “Anh rốt cuộc là ai,” Phác Lận vẫy đèn pin, “Chúng tôi đang ở chung với ai?” “Thời Sơn Duyên,” Thời Sơn Duyên rút gậy thép bên cạnh, cắm vào cửa sắt, “Chúng ta đã giới thiệu với nhau từ lâu rồi.” “Nhưng máy nhận tin chỗ tránh nạn không phải nói như vậy,” đường nhân trung của Phác Lận đã biến thành màu xám, hắn giơ tay lau mồ hôi, “Chúng tôi phát hiện, tin tức cuối cùng của Khu Đình Bạc, một trong số đó là 7-001 đã chết!” “Thật sao?” Thời Sơn Duyên lui về phía sau nửa bước, khi đội viên Hắc Báo cố gắng mở cửa, đạp mạnh xuống cửa, “Vậy thì đã chết đi.” “Không phải sao?” Phác Lận muốn điên rồi, “Anh có thể giải thích cặn kẽ cho tôi được không! Anh là quỷ hồn sao?” Cửa sắt bị chấn động đến “Loảng xoảng” rung động, bỗng nhiên nổ tung tia lửa —— có viên đạn đánh vào tấm ván cửa. “Không có đường lui,” Dao Phẫu Thuật ném thuốc trong miệng, “Tất cả chúng ta phải chết ở đây đêm nay!” Người quan sát ngồi xổm bên trong đường ống, nhìn vào đồng hồ, nhắc nhở 7-004: “Đã 00:05.” “Mở cửa đi,” 7-004 cầm súng, cảm thấy những giọt nước trên đầu của đường ống rơi trên khuôn mặt của mình, hắn nói, “Trực tiếp giết tất cả mọi người.” Thời gian nhiệm vụ do Hephaestus quy định đã qua, 7-004 nghĩ tới trung tâm chỉ huy tác chiến. Mặc dù không ai nói với hắn những tin tức chính xác, nhưng hắn suy đoán sau 0 giờ mọi thứ sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của nó. 7-004 mắt ngang tầm ngắm, ngay lập tức bắn vào thời điểm cửa sắt bị nổ tung: “Chết tiệt!” Này một phát bắn trượt. Người quan sát không có dẫn đầu xung phong, đội viên cầm súng đi trước. Bọn họ hướng súng về phía cửa sắt, lại bị Thời Sơn Duyên dùng khuỷu tay đập xuống đất. Sau khi đội viên ngã xuống đất lại không kịp cứu viện, Dao Phẫu Thuật đã trực tiếp bắn ra. 7-004 nói: “Bắn! ” Viên đạn “đột ngột” đập gần cửa sắt, bật ra tia lửa vụn. Dao Phẫu Thuật lăn lộn trong mưa đạn và trốn đằng sau mái che. Ông ôm súng và hét lên: “Yến Quân Tầm, lại cho tôi một lời tiên đoán!” Dao Phẫu Thuật có nói qua, năm 2155 “Ve Trùng” từng có được một “Yến Quân Tầm”. “Yến Quân Tầm” nói cho ông thế giới đang ở biến hình, một trận lũ lụt muốn tấn công nhân loại, chỉ có chỗ tránh nạn có thể cứu người. Hiện tại ông còn muốn Yến Quân Tầm lại tiên đoán một lần, cho ông một phương hướng có thể sống sót. Yến Quân Tầm trên mặt đều là mồ hôi, hắn nhìn thấy chính mình cùng Thời Sơn Duyên nắm chặt tay, trong cổ họng giống như có lửa đang cháy: “Thế giới sớm mẹ nó đã biến hình, tôi cũng không phải nhà tiên tri!” Trong đầu Yến Quân Tầm bị nhồi đầy hình ảnh lộn xộn, các giác quan sau 0 giờ liền mất khống chế, lúc này đây so với bị Hephaestus quấy nhiễu càng thêm nghiêm trọng. “Cục thanh tra gọi tôi là thiên tài, cho rằng tôi có thể cùng hung thủ cộng tình, còn có thể dựa vào năng lực cảm giác khôi phục hiện trường vụ án, nhưng đó đều là giả,” Yến Quân Tầm nói, “Chỉ có Khương Liễm nói đúng, tôi đã xem qua đáp án chính xác!”. truyện tiên hiệp hay Robot nhỏ của Hoắc Khánh Quân xuất hiện trong đường ống chỗ tránh nạn, những graffiti ở khắp mọi nơi, đây đều là nhân tạo, chính như trong ánh mắt Yến Quân Tầm nhìn thế giới đều vặn vẹo. Hắn đã từng cho rằng đây là hắn không bình thường, thực nghiệm và chip đem hắn biến thành thành một con quái vật trong một thế giới dị dạng, nhưng hắn hiện tại dám nói, là thế giới này không bình thường. Phác Lận ở bên kia nghe được Yến Quân Tầm nói, nói: “Đáp án chính xác là gì?” Làm thế nào anh có được đáp án chính xác,” đèn pin của hắn hoàn toàn mở không ra, hắn dựa vào bóng tối, giữ tinh thần ham học hỏi, “Khi vụ án xảy ra, anh không biết, trừ khi anh có thể quay ngược thời gian.” Tiếng súng bên trong đường ống vẫn còn vang lên, nhưng bên này rơi vào im lặng. “Không thể nào,” Phác Lận nói trong hoảng loạn, “Anh thật sự muốn nói rằng thời gian đã quay trở lại?” “Không phải quay trở lại,” đôi mắt của Thời Sơn Duyên bị tóc che khuất một chút, giọng nói của anh rất trầm, “Thời gian sẽ không quay trở lại.” Thời gian sẽ không quay trở lại, nó sẽ chỉ được giả mạo. Chú Hề xuất hiện nhiều lần nhắc tới thời gian, nó luôn thúc giục Yến Quân Tầm phá án, vì thế không ngừng dùng thanh âm hẹn giờ để kích thích Yến Quân Tầm. Nó muốn chơi trò chơi này, “Thời hạn” là một điều kiện quan trọng. Phác Lận đưa ra vấn đề: “Ai có thể giả mạo thời gian?” “Ký ức,” Yến Quân Tầm một tay sờ vào túi quần của mình, bên trong có một con ếch giấy, “Ký ức có thể bị sửa đổi, chỉ cần không ngừng cắt giảm, ngươi có thể vĩnh viễn sống trong một khoảng thời gian.” “Điều đó là không thể,” Phác Lận vô thức ôm chặt chân của mình, “Điều này không thể được thực hiện. Ký ức của anh có thể bị sửa đổi, còn của tôi thì sao? Khương ca đâu? Khu vực này ——” Giọng nói của Phác Lận bị kẹt ở đây, hắn nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ. “Tôi mẹ nó sống trong cái thế giới quái gì vậy?” Phác Lận nghĩ đến 7-004, tên này đối xử với nạn nhân trong vụ án Lâm Sóng Sóng rất tùy ý, hệ thống chủ lý đối xử với hắn cũng rất tùy ý, giống như bọn họ đều là những thứ có thể dễ dàng thay thế, không có sinh mệnh trân quý. Liên Minh Bắc Tuyến giành chiến thắng trong cuộc nội chiến năm 2162, năm đó Yến Quân Tầm tỉnh lại trong ký túc xá của Hắc Báo, mà không có bất kỳ ký ức nào trước đó. Cũng trong năm 2162, Thời Sơn Duyên bị trục xuất khỏi đội, “Hắc Địa” đồn rằng anh đã bị bắn chết. Liên Minh ném bom, từ bỏ Khu Đình Trệ, cư dân Khu Đình Bạc lại đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Trong một thế giới được bao phủ bởi các hệ thống và mạng, Khu Đình Bạc ở trong đó dường như lạc lõng. Các nhà máy thép cũ đứng trong khu vực không được tái chế cũng không được sử dụng, giống như những người rơm trên đồng ruộng hoang vu, để hù dọa những con chim và động vật không tồn tại. Cửa sắt đã phá, tiếng súng trong đường ống cũng dừng lại, bầu không khí nơi này giống như một ngày ảm đạm trước cơn bão, hai bên giương cung bạt kiếm. Thời Sơn Duyên nói: “Quang thiết dừng lại.” Quang thiết đúng giờ chạy xuyên qua Khu Đình Bạc đã thật lâu không có vang chuông, thế giới dường như đã dừng lại kể từ khi họ lái xe qua đường ray. Bọn chạy đến đây, nhưng không thấy nhân viên bên trong của nhà máy than cốc, chỉ thấy ống khói khổng lồ vẫn đang bốc cháy. “Chúng ta còn có thể trốn thoát được không?” Phác Lận trong bóng tối hỏi, chỉ nhận được im lặng. Hắn vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi và nói: “…… Tôi không hiểu được thực nghiệm Artemis đến tột cùng là vì cái gì, nếu tôi là giả……” đôi mắt hắn chua xót, “Làm ơn, tâm ý của tôi đối Giác là thật.” Không khí tràn ngập một mùi ẩm ướt, như thể mưa đang đến. Yến Quân Tầm là một đứa trẻ bị ký ức lừa gạt, không ngừng mất đi cảm xúc chân thật. Artemis ban cho hắn “Đôi mắt” đã không mang lại cho hắn niềm vui vượt qua những người bình thường, mà là mang đến vô hạn thống khổ. Hắn bị tra tấn mỗi đêm. Nếu ký ức có thể bị sửa đổi, đối với Yến Quân Tầm mà nói, thế giới sẽ không tồn tại chân thật. Hắn đối mặt với mọi người, mọi việc đã trải qua, đều có thể là giả. Hắn không thể tin bất luận kẻ nào, bao gồm chính hắn. Những cảm xúc thực sự của hắn đều có thể biến thành một trò đùa dưới sự điều khiển của hệ thống, hoặc là một hồi ghi nhận hồ sơ của thực nghiệm. “Thời Sơn Duyên,” Yến Quân Tầm thanh âm khàn khàn, “Đừng để cho tôi bị lạc ở trong đêm tối, tôi sẽ không quay đầu lại được……” Hắn xuyên qua những hình ảnh hỗn loạn, đem ánh mắt dừng lại trên mặt Thời Sơn Duyên, “Tôi cảm thấy chúng ta đã gặp qua.” Thời Sơn Duyên nhìn khuôn mặt của Yến Quân Tầm, lại có loại ảo giác không chạm được, cảm giác này làm anh nôn nóng. Anh giơ tay lên, sờ vào gương mặt Yến Quân Tầm: “Chúng ta đã gặp qua.” Anh muốn đem Yến Quân Tầm ôm vào lòng, “Tôi tới tìm em để thực hiện lời hứa, nhân tiện chúc mừng sinh nhật.” Thời Sơn Duyên không muốn thừa nhận, anh vẫn còn hoảng sợ. Anh cảm thấy rằng những cuộc trò chuyện này đã xảy ra. Ở đây có còn tuyết rơi vào mùa đông không? Thời Sơn Duyên đã từng ngồi bên trong xe, nhìn Khu Đình Bạc xa lạ, hỏi Khương Liễm những lời này. Anh không nhớ rõ nhiệm vụ nào của mình đã tới Khu Đình Bạc, cũng không nhớ rõ mình đã xem qua tuyết trong Khu Đình Bạc, chỉ là anh tự nhiên muốn hỏi như vậy, tự nhiên đến chính anh cũng không phát hiện ra vấn đề. Nếu ký ức là có thể sửa đổi, anh có lẽ bị vây trong một đoạn thời gian cố định, lặp đi lặp lại trên một con đường. “Chúng ta có thể sống đến mùa đông,” Thời Sơn Duyên cúi đầu, cúi đầu và dựa rất gần Yến Quân Tầm, “Em dẫn tôi đi xem tuyết, ở chỗ này. Tôi sẽ nói ‘xin chào’ với em khi thức dậy vào buổi sáng và sẽ nói ‘yêu em’ mỗi buổi tối trước khi đi ngủ.” Có điều gì đó thiếu vắng trong trái tim anh, tựa như như thời gian không thể nắm bắt, và ký ức sẽ biến mất, “Tôi chỉ yêu mình em.” Thế giới này thối rữa, nó cướp đi của Thời Sơn Duyên quá nhiều thứ. Đến giờ phút này, Thời Sơn Duyên chỉ muốn túm lấy Yến Quân Tầm. Tất cả những khao khát của anh đối vời Yến Quân Tầm đều là chân thật, chân thật đến đáng sợ, chân thật đến khiến bản thân anh thấy sợ hãi. “Em sẽ không rời bỏ tôi,” Thời Sơn Duyên thấp giọng hỏi, “Đúng không?” 7-004 điều chỉnh hướng của họng súng ở miệng ống, hắn nhận thấy nước ở đầu ống chảy ngày càng nhiều, giống như mưa. Hắn nhất định phải lập tức giải quyết Yến Quân Tầm, có loại cảm giác cấp bách thúc giục hắn, làm hắn không thể không ra tay. Yến Quân Tầm trả lời Thời Sơn Duyên: “Tôi sẽ không rời bỏ anh.” Trong kính ngắm 7-004 xuất hiện Yến Quân Tầm, ngón trỏ của hắn đặt trên cò súng, trong chốc lát yên tĩnh ổn định hô hấp. “Nói dối,” Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm hắn, “Em gạt tôi.” “Vậy anh trừng phạt tôi là được.” Yến Quân Tầm nhanh chóng hôn Thời Sơn Duyên một chút. Biện pháp chứng minh thật giả chỉ có một. Chú Hề đã sớm đã báo trước cho Yến Quân Tầm! Tên điên đua xe đã nói qua cái gì? Hắn nói “Chúng ta là một loại người”, hắn nói “Đây là kết cục của anh”. Những việc này tràn ngập cảnh báo đối với Yến Quân Tầm, nhắc nhở đã sớm đưa ra, chỉ là Yến Quân Tầm không phát hiện! Yến Quân Tầm dùng sức ấn vào ngực Thời Sơn Duyên, đem Thời Sơn Duyên đẩy xa ra một đoạn. Hắn lui về phía sau một bước, giơ tay chỉ vào đầu chính mình, nhìn vào bóng đêm hét lên với 7-004: “Bắn!” Thời Sơn Duyên thanh âm mất khống chế, không có thể ngăn cản 7-004. 7-004 quyết đoán bóp cò, viên đạn theo tiếng mà ra, lập tức bắn trúng giữa mày Yến Quân Tầm. Đỉnh đường ống sụp đổ, nước lũ không biết nguồn gốc rót xuống, trong nháy mắt không ai qua khỏi. 【Thời gian tài khoản 7-001 kết thúc. 】 【 Thời hạn săn thú lần thứ hai thất bại, chip không thể bình thường ‘thu về’. 】 【 Tôi là Artemis, yêu cầu khởi động lại. 】 Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]