Khuôn mặt Quý Vũ hiện lên nụ cười ngoan ngoãn lễ phép, quay đầu đi về phía Nam Kiều đang ngồi trên chiếc bàn khác. 
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt lớn, chiếu vào phòng ăn. 
Khuôn mặt cô gái nhỏ mặc bộ váy hồng nhạt tinh xảo như họa, đắm chìm trong ánh nắng dịu dàng, giống như tiểu tiên nữ đi nhầm xuống phàm trần, thanh lệ thoát tục, không gì sánh được. 
Chẳng qua, cô vừa mở miệng nói chuyện, phong cách đã hoàn toàn thay đổi. 
“Câu xin lỗi này của cậu đúng là không có chút thành ý.” 
Với tính cách cục súc của cô, nếu không phải sợ làm hỏng hình tượng đã thiết lập thì hôm đó cô đã đánh cho anh ta phải gọi ba luôn rồi. 
“Hoa hồng vàng tượng trưng cho lời xin lỗi, vậy mà còn chưa đủ chân thành sao?” Quý Vũ không hài lòng với sự bắt bẻ của cô. 
Nam Kiều nhìn về phía người đang ngồi bên bàn đầu kia, cô khiếu nại: “Chú ba, chú xem kìa, đây là sự chân thành của anh ta đấy.” 
“Chú ba?!” Quý Vũ khó tin trừng mắt nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoắc Vân Tương: “Đó là chú ba của tôi chứ đâu phải của cô, ai cho cô gọi chú ba hả?” Loading... 
Hoắc Vân Tương nghe đến câu chú ba, bàn tay đang cầm đũa run lên. 
“Em còn muốn tôi phải nói thêm mấy lần nữa, đừng gọi tôi là chú ba!” 
Quý Vũ nghe thế thì tưởng chú ba nhà mình vẫn đứng phía mình, vì thế hừ hừ nhìn Nam Kiều. 
“Nhìn đi, chú ba không phải cô muốn là gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794585/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.