Vừa sáng sớm.
Nam Kiều dậy sớm trang điểm trước gương nửa tiếng, sau đó lại lựa một chiếc váy dài hồng nhạt rồi mặc vào.
Cả người xinh xắn đáng yêu, nhưng cũng mang theo chút tiên khí.
Bánh bích quy đã quen với phong cách tổng tài bá đạo của cô, nhất thời không chấp nhận được vẻ đáng yêu như thế này.
“Cô đừng như vậy, làm thế sẽ dọa chết mèo đấy.”
Nói xong, nó đi xuống lầu trước.
Hoắc Vân Tương đang ngồi trong nhà ăn chờ Nam Kiều xuống cùng ăn bữa sáng, nhìn thấy bánh bích quy thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“Lại đây.”
“Không thèm đâu!”
Bánh bích quy meo một tiếng, sau đó quay đầu đi về phía nhà cho mèo hưởng thụ ánh mặt trời sáng sớm.
Sau một lúc lâu, Nam Kiều mới xách váy chạy nhanh xuống lầu. Loading...
Hoắc Vân Tương mặc bộ âu phục màu xám bạc, đang nhàn nhã ngồi uống cà phê đọc tin tức buổi sáng.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn thoáng qua phía cầu thang.
Sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ thướt tha xách váy, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chạy từ trên lầu xuống.
Giống như một tiểu tiên nữ từ tiên cảnh rơi xuống phàm trần, lập tức…tạo thành gợn sóng mãnh liệt trong mặt hồ bình tĩnh của anh.
Nam Kiều đối diện với ánh mắt bừng tỉnh của anh, âm thầm vui sướng một trận.
Sau đó, cô lấy ghế ngồi xuống bên cạnh anh, cười tủm tỉm nói.
“Tôi vừa ăn kẹo đấy.”
Hoắc Vân Tương gật đầu: “Ừ.”
“Hương dâu đấy.”
Hoắc Vân Tương nhẹ nhướng mày: “Ồ.”
Nam Kiều cười càng ngọt ngào hơn, một tay chống cằm hỏi anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794584/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.