Tất cả những chuyện này, Hoắc Vân Tương đang ngồi trong văn phòng nên không hề biết gì.
Chị gái thư ký nghe xong, tò mò cẩn thận hỏi cô.
“Vậy cậu và tổng giám đốc Hoắc ở bên nhau, hai người… Ai nằm trên ai nằm dưới thế?”
Nam Kiều bắt đầu nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Tôi ở trên, anh ấy nằm dưới.”
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô lại hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Không thể trông mặt bắt hình dong được, mọi người không biết hả?” Nam Kiều sâu xa cười, sau đó chớp mắt nhìn về phía mấy người kia: “Anh ấy chỉ đẹp chứ không xài được, hiểu hông.”
“… Không hiểu lắm.” Chị gái thư ký lắc đầu.
Tổng giám đốc Hoắc của bọn họ nhìn thế nào… cũng không giống như người phải nằm dưới mà.
Nam Kiều chột dạ sờ sờ mũi mình, cô nói với Trình Chí Phong.
“Trợ lý Trình, luật sư Hà, chúng ta đi vào thôi, chú ba còn đang chờ hai người đó.” Loading...
Trình Chí Phong dẫn theo luật sư Hà nơm nớp lo sợ đi vào văn phòng.
“Tổng giám đốc Hoắc, luật sư Hà tới rồi…”
Vì vừa nãy luật sư Hà cũng thấy cảnh đó, nên trên khuôn mặt lúc này cũng rất mất tự nhiên.
“Tổng giám đốc Hoắc, bị cáo trong vụ án giết Mạnh Yên lúc nãy…”
Hoắc Vân Tương chỉ về phía Nam Kiều: “Cậu ấy là người trong cuộc, nói với cậu ấy luôn đi.”
Hai người ngơ ngác mà nhìn cậu thiếu niên bướng bỉnh kia, bị cáo… không phải là một cô gái sao?
Trình Chí Phong đột nhiên nghĩ đến vài chuyện, thầm nói.
“Nam Kiều? Tiểu Nam?”
Nam Kiều sờ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794582/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.