chương tối mình up có thiếu 1 đoạn nên giờ mình up lại nhé, chúc mn đọc truyện vui vẻ 
Cả buổi chiều, tất cả nhân viên làm việc trên tầng này dường như đều bị bao phủ bởi thứ áp suất thấp không thể giải thích được. 
Chẳng qua mỗi người đều tức giận nhưng không dám nói gì. 
Nam Kiều chuồn ra ngoài tìm kem ăn mới phát hiện bầu không khí không bình thường lắm, cô mới hỏi một câu. 
“Xảy ra chuyện gì thế, sao mọi người lại căng thẳng vậy?” 
Cô thư kí đưa kem cho cô, nói. 
“Hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Hoắc không tốt, cho nên mọi người cũng không thể quá thoải mái được.” 
“Thế hả?” Nam Kiều nói thầm. 
“Vừa rồi bộ phận phát triển sản phẩm suýt nữa bị nói cho phát khóc đấy.” Chị gái thư ký kia nói xong, sau đó dặn dò nhìn cô: “Cậu cũng đừng chọc anh ấy, nếu không sẽ bị giận cá chém thớt đó.” 
Tuy rằng đây là cháu trai, nhưng tổng giám đốc Hoắc lúc giận lên sẽ không nhận người nhà. 
Anh họ của anh vì mắc lỗi trong công việc mà bị sung quân ra nước ngoài, ba năm rồi còn chưa được về kìa. Loading... 
Nam Kiều cầm kem trong tay nhẹ nhàng trở về văn phòng, cô lén lút liếc nhìn người đàn ông mặt lạnh kia. 
Hoắc Vân Tương bị cô nhìn chằm chằm mấy phút, sau đó mới giương mắt nhìn lại. 
“Em muốn nói gì thì cứ nói đi.” 
“Không có gì đâu, chị gái thư ký nói tâm trạng anh không tốt, nên tôi mới tò mò nhìn thôi.” Nam Kiều nói đúng sự thật. 
Giọng nói Hoắc Vân Tương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794580/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.