“Chị à, bản thân có bệnh thì phải chữa.”
Nam Phong nhìn thấy cô muốn đi, nhanh chân đuổi theo.
“Em mới là người có bệnh đấy!”
Nam Kiều siết chặt tay, nghĩ đến bản thân mình được thiết lập là một người chị dịu dàng, cho nên đành cắn răng chịu đựng.
Đang lúc bị đứa em trai này chọc cho phát điên, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, do dự một lát rồi nghe máy.
“Chào anh, ngài Hoắc.”
“Ngài Hoắc?”
Ngài Hoắc nào?
Ngài Hoắc gì?
Loading...
Ai là ngài Hoắc?
Nam Phong mở to hai mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay cô, chỉ hận không thể chui vào bên trong nghe rõ xem đó là tên đàn ông khốn kiếp nào.
Hoắc Vân Tương loáng thoáng nghe được có giọng đàn ông, hỏi.
“Em không ở nhà à?”
Anh đương nhiên biết cô không ở nhà, nếu không, anh đâu gọi cú điện thoại này.
“Tôi có chút việc nên ra ngoài.” Nam Kiều thản nhiên đáp.
Nam Phong ở bên cạnh gấp đến mức xoay lòng vòng, lúc này mới mấy ngày mà thôi, tên khốn nào nhân lúc anh ta không ở bên cạnh chị gái đã lập tức xuống tay với chị gái anh ta?
“Hai tiếng nữa tôi sẽ dẫn người phụ trách vụ án của em đến.” Hoắc Vân Tương nói.
Nam Kiều cau mày, nhìn qua đứa em trai đang có dáng vẻ nôn nóng như ngồi trên bàn chông kia.
“Bây giờ tôi sẽ quay về.”
“Cần tôi sắp xếp xe qua đón em không?” Hoắc Vân Tương chu đáo hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Nam Kiều khách sáo từ chối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794570/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.