Mỗi món ăn trong bữa tối đều có màu sắc hương vị rất hoàn hảo.
Quý Vũ vốn đói bụng, không ngờ là bây giờ chỉ có thể nhìn bọn họ ăn.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía bà cụ Hoắc.
“... Bà cố nội.”
Bà cụ Hoắc nghiêm mặt, không hề có ý gọi anh ta ăn cơm.
“Sau này đừng có gọi bà cố nội, gọi là bà cụ Hoắc, chúng ta không quen.”
Chuyện khác bà ấy có thể tha, nhưng mà chuyện liên quan đến cháu dâu mình thì chắc chắn không thể để thằng nhóc này phá hư.
Quý Vũ càng thêm ấm ức, anh ta đã sống ở nhà họ Hoắc mười bảy năm, tình cảm còn không quan trọng bằng một người mà bọn họ mới quen chưa đến bảy ngày?
Trên bàn cơm, bà cụ Hoắc gắp thức ăn cho Nam Kiều, cười híp mắt hỏi:
“Tiểu Kiều, hôm nay cháu quay về nhà họ Nam, ổn cả chứ?”
Loading... Nam Kiều gật đầu: “Vâng, rất ổn.”
Không chỉ sáng suốt đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Hồng Minh, còn được làm cha người ta.
“Có gì cần cứ nói, đừng bao giờ khách sáo với bà.” Bà cụ Hoắc vừa cười vừa nói.
Tốt nhất là có thể không khách sáo nhận lấy cháu trai của bà.
Hoắc Vân Tương đặt đũa xuống, nói với quản gia:
“Lấy đồ đến đây.”
Một lát sau, quản gia cầm lấy một chiếc điện thoại di động mới đến.
Hoắc Vân Tương nhận lấy đưa cho Nam Kiều nói:
“Điện thoại di động của em hình như mất rồi, trong này có lưu số điện thoại của tôi và bà, em cầm lấy để tiện liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794561/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.