“...”
Quý Vũ khó có thể tin được, vì người phụ nữ này mà chú ba của anh ta lại đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Anh ta nhìn về phía bà cụ Hoắc, tức giận nói:
“Bà cố nội, bà nói câu công bằng đi.”
Bà cụ Hoắc thở dài một hơi, nói:
“Bà nói câu công bằng, tiểu Quý, hay là cháu đi đi.”
Đã lớn như thế này rồi, dù sao đi ra ngoài cũng không chết đói.
Bà ấy vất vả lắm mới lừa được tiểu Kiều vào nhà, tạo cho Vân Tương cơ hội gần gũi.
Để thằng nhóc này chọc giận bỏ đi, không phải bà ấy phí công rồi sao.
“Chú ba, bà cố nội, hai người...”
Lòng của Quý Vũ vỡ vụn tại chỗ.
Loading...
Hoắc Vân Tương lạnh lùng nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói:
“Dù sao... năm đó cũng chỉ nhặt về nuôi cho vui, cháu muốn đi chúng tôi cũng không cản.”
“...”
Quý Vũ cảm giác trong lòng mình bị đâm một dao thật mạnh.
“Hai người muốn cháu đi, cháu xin phép không đi, cháu phải ở lại đây đấu với cô ta đến cùng, không chết không dừng.”
Hoắc Vân Tương trầm ngâm một lát, cầm điện thoại di động lên gọi điện:
“Qua đây một chuyến, dắt em trai của cháu về đi, trói về.”
“Trói... trói về? Chú làm như cháu là gia súc vậy?”
Quý Vũ tức giận đến mức giậm chân, hoàn toàn không hề có tiên khí thiên thần và quý khí hoàng tử như trên sân khấu
Nam Kiều nể tình anh ta đẹp trai, khuyên:
“Anh Hoắc, đừng vì tôi mà làm mất hòa khí...”
“Cô bớt ở đây giả vờ giả vịt làm người tốt đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794560/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.