Lâm Thiển cảm thấy, Lệ Trí Thành đã dùng cách rất thông minh, khiến quan hệ của cô và anh bước sang giai đoạn mới, giống hai người bạn, nhưng cũng đầy khả năng tiếnxa hơn. Anh không còn “tấn công” dồn dập, mà để cô từ từ chấp nhận con người anh. Tất nhiên, mục đích của anh vẫn rất rõ ràng, nhưng sau đêm giao thừa, hạtgiống chôn sâu trong lòng cô bấy lâu dường như bắt đầu nảy mầm. Ít nhất, cô chấp nhận quan điểm của anh, cô nên tìm hiểu anh nhiều hơn. Cô không cần quá nôn nóng vội vàng, cũng đừng quá lý trí cảnh giác, đừng bỏ lỡ người đàn ông thông minh xuất sắc như anh. Vì vậy vào thời khắc ngồi ở ghế sau xe taxi, ngắm nhìn đường phố lấp lánhánh đèn, cảm nhận khí chất trong lành rõ rệt của người đàn ông bên cạnh, tâm trạng của Lâm Thiển không còn bối rối, mà vui ngọt ngào vui vẻ. Chẳng cần nhiều lời, đêm nay vẫn rất tuyệt vời. Toàn thân Lệ Trí Thành vừa toát mồ hôi. Thời gian gần đây thường xuyên ngồimột chỗ, bây giờ được hoạt động, hơn nữa còn vận động xương cốt cùngngười phụ nữ của mình, nên vào thời khắc này, cả người anh từ trong rangoài đều hết sức thư giãn và dễ chịu. Anh yên lặng ngắmgương mặt nghiêng linh lợi của Lâm Thiển. Đôi mắt cô lấp lánh, khôngbiết cô lại nghĩ đến chuyện gì, có vẻ rất thích thú. Ánh mắtLệ Trí Thành hơi thẫm lại. Lâm Thiển, anh tạm thời bảo lưu nụ hôn đánglẽ trao cho em ở trên bức tường đá nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn. Đợi đếnngày em mở cánh cửa trái tim mình, cam tâm tình nguyện chấp nhận anh,anh sẽ đòi lại toàn bộ. Lúc này, xe taxi đã tới cổng một cănhộ đẹp đẽ. Lâm Thiển nói tiếng Anh với người tài xế và trả tiền. Tronglúc cô chờ lấy tiền thối lại, Lệ Trí Thành nhướng mày quan sát, tầng hai của ngôi nhà bật đèn sáng, một người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ,chắp hai tay sau lưng nhìn xuống dưới, ánh mắt như dò xét, như suy ngẫm. *** Căn hộ của Lâm Mạc Thần có vẻ bề ngoài trang nhã, phù hợp với tính cách cao ngạo của anh. Bên ngoài ngôi nhà còn có hàng rào nhỏ rất đáng yêu, ở giữa là hoa cỏ do Lâm Thiển trồng. Lúc này, Lâm Thiển đứng bên hàng rào, mỉm cười với Lệ Trí Thành: “Anh... mau về khách sạn đi. Chúc anh ngủ ngon.” Sau khi cùng anh chơi cả buổi tối, không hiểu tại sao cô không thể gọi “Lệtổng” như trước. Nhưng nếu gọi thẳng tên “Trí Thành” thì quá kinh khủng, vì vậy Lâm Thiển đành dùng từ “anh”. Lệ Trí Thành gật đầu, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Chúc em ngủ ngon.” Anh vừa dứt lời, cửa ra vào ngôi nhà vang lên tiếng động khẽ, đèn ở huyền quan[1] bật sáng. Sau đó, có người mở cửa đi ra ngoài. [1] Huyền quan là khu vực từ cửa chính vào phòng khách. Lệ Trí Thành nhướng mắt, còn phản ứng của Lâm Thiển là...lập tức đóng cổng hàng rào, giả bộ tự nhiên đi về phía cửa nhà: “Anh, em về rồi, chúcmừng năm mới.” Lâm Mạc Thần mặc áo len màu xám nhạt, quần dài đen, bộ dạng thoải mái nhưng vẫn tuấn tú nổi bật. Anh hết nhìn cô emgái đang vờ như không có chuyện gì xảy ra đi lướt qua chỗ anh, rồi lạinhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài hàng rào đang lịch sự gật đầu với mình. Hừ, đến nhanh thật đấy. Lâm Mạc Thần cất giọng trầm trầm: “Em có bạn từ xa đến thăm, sao không mời bạn vào nhà?” Lâm Thiển đờ người, lập tức dừng bước. Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Lâm tiên sinh khách sáo rồi, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.” Lâm Thiển lập tức đen mặt. Anh muốn làm gì vậy? Vừa quay người, cô liền nhìn thấy Lâm Mạc Thần đi vào trong nhà, Lệ TríThành cũng đi theo anh. Hai người đàn ông đều cao lớn, điềm tĩnh nhưnhau. *** Một giờ sáng đêm giao thừa. Ngôi nhà của Lâm Mạc Thần bật đèn sáng trưng, hương trà thơm thoang thoảng trong không khí. Lâm Thiển quan sát ông anh trai ngồi ở sofa, cô nghĩ bụng, lần này cuộcsống về đêm của anh đúng là phong phú như cô từng phát biểu. Nửa đêmngày Tết không đi ngủ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thức thâu đêm đểthẩm vấn “kẻ địch giả tưởng” của mình. Nghĩ thì nghĩ vậynhưng kể từ khi đặt chân vào nhà, biết không thể tránh khỏi tình huốngnày nên Lâm Thiển cũng lấy lại bình tĩnh. Cô pha trà cầm đến đặt trướcmặt hai người đàn ông, sau đó ngồi bên cạnh rồi lên tiếng: “Em xin giớithiệu, đây là Lệ Trí Thành, tổng giám đốc công ty Ái Đạt của bọn em. Lệtổng, đây là Lâm Mạc Thần, anh trai tôi. Anh ấy là người góp vốn cao cấp của công ty đầu tư MK.” Cô đang định nói tiếp, Lâm Mạc Thầnchợt cất giọng lạnh nhạt: “Muộn rồi, em lên gác tắm rửa ngủ trước đi.Anh và Lệ tiên sinh vào thư phòng nói chuyện.” Lâm Thiển mỉm cười: “Thế sao được, anh ấy là khách của em, sao em có thể bỏ mặc anh ấy, tự mình đi ngủ?” Lâm Mạc Thần hơi chau mày, vừa định lên tiếng, Lệ Trí Thành đã mở miệng trước: “Em đi ngủ đi.” Giọng nói trầm thấp của anh ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Lâm Thiển ngẩn người nhìn anh. Khi ánh mắt giao nhau, Lâm Thiển bắt gặp vẻ trầm tĩnh và kiên định trong đôi mắt đen của anh. Cô im lặng vài giây rồi đứng dậy: “Được thôi, em cũng cung kính không bằng tuân lệnh. Có điều hai anh đừng nói chuyện khuya quá, hãy nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong cô đi lên cầu thang. Lên tầng hai, cô không nhịnđược quay đầu, hai người đàn ông đều dõi theo bóng cô. Hừm, không ngờ họ ăn ý như vậy. Vào giây phút đóng cửa phòng ngủ, Lâm Thiển nghe thấy giọng nói điềm tĩnhcủa Lệ Trí Thành vọng tới: “Lâm tiên sinh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong dự án Minh Thịnh, từ lâu tôi đã muốn trực tiếp gặp anh để nói lời cám ơn. Hôm nay là mồng một Tết, tôi đến hơi đường đột, cũng khôngchuẩn bị quà, quả thực rất thất lễ. Ngày khác tôi nhất định sẽ lại đếnthăm anh.” *** Lâm Mạc Thần mời Lệ Trí Thành vào thư phòng nói chuyện. Hai người ngồi bên bàn trà nhỏ, ngoài cửa sổ là hàng rào thơm ngát hương hoa. Nhân tài trên thương trường thường dồi dào tinh lực, hai người đàn ông cũngkhông ngoại lệ. Tuy đã là nửa đêm nhưng bọn họ vẫn hoàn toàn tỉnh táo,sắc mặt không một chút mệt mỏi. Lệ Trí Thành là khách nên im lặng, chờ Lâm Mạc Thần mở miệng trước. Lâm Mạc Thần chợt nhớ đến chuyện em gái chống lại mệnh lệnh “về phòng đingủ” của mình, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với người đàn ông này, lại ngoan ngoãn nghe lời cậu ta. Hừ... Anh cười thầm một tiếng lạnh lùng, sau đó cất giọng lạnh nhạt: “Lệ tiên sinh, nghe nói cậu đang theo đuổi em gái tôi?” Lệ Trí Thành mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, xem ra cô ấy đã kể với anh.” Lâm Mạc Thần cầm tách trà uống một ngụm, đặt xuống bàn rồi ngẩng đầu. “Cậu dựa vào cái gì?” Ngữ khí rất lạnh nhạt. Lúc hỏi câu này, Lâm Mạc Thần nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nếu là đối tượng từng hợp tác với anh, chắc sẽ biết người đàn ông áo mũchỉnh tề này đang có ý đồ đáng sợ nào đó. Nghe câu chất vấn bức người, Lệ Trí Thành vẫn không đổi sắc mặt. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi cần dựa vào cái gì?” Lâm Mạc Thần tựa vào thành ghế phía sau, từ tốn mở miệng: “Căn cứ vào sựđịnh giá tài sản của Ái Đạt hiện thời, cho dù lượng tiêu thụ của nhãnhiệu Vinda cực kỳ cao đi chăng nữa, giá trị tài sản của Lệ Trí Thành cậu cũng chỉ tầm ba trăm triệu. Xung quanh tôi không thiếu đàn ông có tàisản gấp cậu mấy lần. Hơn nữa, công ty của cậu vừa thoát chết, cậu và tôi đều biết rõ, muộn nhất là năm sau, Ái Đạt sẽ lại gặp sự phong tỏa vàcạnh tranh của các công ty cùng ngành nghề. Một khi cậu luôn phải đốimặt với nguy khốn, tôi làm sao có thể yên tâm giao em gái cho cậu?” Lệ Trí Thành yên lặng nhìn đối phương. Vài giây sau, anh cúi xuống cầm ấmtrà, rót đầy cốc của Lâm Mạc Thần rồi rót vào cốc mình. Tiếptheo, anh cầm cốc trà uống một ngụm mới mở miệng: “Nước chảy thườngxuyên sẽ không bị bốc mùi, trục cửa quay thường xuyên sẽ không bị mọt.Giá trị tài sản ba trăm triệu đúng là quá thấp. Nhưng đó chỉ là tìnhtrạng hiện tại, không phải sang năm, cũng không phải tương lai mà tôi và Lâm Thiển cùng chung sức xây dựng.” Lâm Mạc Thần chau mày, không lên tiếng. Lệ Trí Thành đặt cốc trà xuống bàn, nhướng mắt nhìn Lâm Mạc Thần: “Lâmtiên sinh, anh có muốn ký một thỏa thuận của người quân tử với tôi?”Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Nếu tôi có thể tạo ra một tương lai tươiđẹp cho cô ấy, xin anh hãy yên tâm giao em gái cho tôi.” *** Lâm Thiển nằm trên giường. Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, tầng dưới yên lặng như tờ. Kim giờ đồng hồ chỉ đến số hai, bọn họ đã ở trong thư phòng hơn một tiếngđồng hồ. Cả hai đều là người kiệm lời, lại có thể trò chuyện lâu đếnthế, quả thực khiến Lâm Thiển hết sức ngạc nhiên. Nhưng nghĩlại cũng thấy đây là điều đáng mừng. Lâm Mạc Thần từ trước đến nay chẳng thèm ứng phó với người không mang lại lợi ích cho mình, đồng thời lạilà người anh không thích. Trước đây có nhiều đối tượng đến tận nhà tìmanh, nhưng chưa tới chục phút đã bị mời ra về. Tình hình hiện tại chứngtỏ... anh trai cô có cảm tình với Lệ Trí Thành? Đúng rồi, sói là loài sống bầy đàn, luôn đoàn kết và ủng hộ lẫn nhau còn gì? Vào thời điểm này, sự hiếu kỳ trong lòng Lâm Thiển còn lớn hơn lo lắng. Côrất muốn biết họ nói chuyện gì. Hơn nữa, để anh trai sát hạch Lệ TríThành cũng tốt, dù sao anh sớm muộn cũng phải qua cửa ải này... Khoan đã, cô lại nghĩ đi đâu vậy, đây là lời Lệ Trí Thành nói cơ mà? Đúng lúc này, tầng dưới vang lên tiếng bước chân, tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện. Lâm Thiển lập tức nhảy xuống giường, lặng lẽ đi mở hé cánh cửa phòng ngủ.Đèn ở phòng khách bật sáng, hai hình bóng xuất hiện ở khu vực huyềnquan. Lệ Trí Thành đã ra về? Lâm Thiển lại chạy đến bên cửasổ, quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành đi khỏi hàng rào. Anh đút hai tayvào túi quần, bước đi trầm ổn, sắc mặt vẫn bình thản như thường lệ. Hừm... Lâm Thiển túm một góc rèm cửa sổ, cô suýt nữa quên mất, Lệ Trí Thành bị tê liệt cảm xúc, cô chẳng thể nhìn ra điều gì từ gương mặt anh. Tựa như phát giác ra sự tồn tại của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đột nhiên ngẩng đầu về bên này, ánh mắt như xẹt điện. Lâm Thiển vội nấp sang một bên theo phản xạ, né tránh tầm nhìn của anh. Cônghĩ bụng: tránh mặt là phải, bây giờ cô và anh phát triển theo trình tự một cách tự nhiên. Nếu tỏ ra quá chủ động, cô sẽ bị anh nhìn xuyênthấu. Đợi tiếng bước chân xa dần, Lâm Thiển mới lén thò đầu quan sát bên ngoài. “Vẫn chưa nhìn đủ sao?” Một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng truyền tới. Lâm Thiển lập tức quay người, nở nụ cười ngọt ngào với anh trai. Lâm Mạc Thần đứng cửa, ánh mắt hết sức lạnh nhạt. “Em và anh ấy chẳng có gì, chỉ là bạn bè bình thường. Việc gì anh phải sáthạch anh ấy?” Lâm Thiển vừa nói vừa đi đến, khoác tay anh trai. Lâm Mạc Thần lặng thinh. Lâm Thiển lại hỏi: “Hai anh nói chuyện gì mà lâu thế?” Lâm Mạc Thần cười khẽ một tiếng, sau đó rút cánh tay khỏi em gái: “Yên tâmđi, trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta sẽ không quấy nhiễu em.” Lâm Thiển chớp chớp mắt. *** Lâm Thiển lại nằm lên giường, mở mắt nhìn trần nhà. Nói xong câu thâm sâu khó hiểu đó, Lâm Mạc Thần nghiêm mặt, kêu cô mau đi ngủ. Xem ra, anh không có ý cho cô biết nội tình. Mà một khi anh không muốn nói, ông trời cũng chẳng ép nổi anh, Lâm Thiển càng không thể. Đúng lúc này, di động báo hiệu có tin nhắn. Lâm Thiển sáng mắt, lập tức cầm lên đọc, quả nhiên là Lệ Trí Thành. “Tôi đã về đến khách sạn. Chúc em ngủ ngon.” Lâm Thiển liền nhắn lại: “Vâng. À, hôm nay anh nói chuyện gì với anh trai tôi mà lâu thế?” Lệ Trí Thành trả lời rất nhanh: “Yên tâm, tôi có thể đối phó anh ấy.” Lâm Thiển đọc lại tin nhắn, mặt hơi ửng hồng. Ngữ khí này... Không phải cô lo lắng cho anh, chỉ là cảm thấy hết sức hiếu kỳ mà thôi. Lâm Thiển ném điện thoại sang một bên. Tình hình này là sao? Bên này, anhtrai kêu cô yên tâm. Bên kia Lệ Trí Thành cũng bảo cô yên tâm, nhưng cảhai đều không tiết lộ một chữ. Không biết hai người giở trò gì, bỏ mặc cô một bên. Hừ... Một lúc sau lại nghĩ đến câu Lệ Trí Thành nói bên tai dưới hoa tuyết trắng“luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay”, trong lòng Lâm Thiển dộilên cảm giác rất mềm mại ấm áp. Sau đó, cô đột nhiên nhớ tớiLâm Mạc Thần. Mấy năm nay, anh mắc bệnh khó ngủ. Bây giờ đã quá giờ đingủ, chắc anh càng khó chợp mắt. Cô ngồi dậy xuống tầng dưới, quả nhiên thấy Lâm Mạc Thần đang ngồi ở gian trồng hoa. Bên tay là tách trà nóng, anh bất động ngắm tuyết rơi, không biết đang nghĩ gì. Lâm Thiển cảm thấy hơi xót xa, cô nhẹ nhàng đi đến bên anh trai, ngồi xuống ghế sofa rồi ôm tay anh: “Anh, em còn chưa nói lời chúc mừng năm mớivới anh.” Lâm Mạc Thần mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn cô. Lâm Thiển tựa vào vai anh trai: “Cầu mong gia đình chúng ta luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay.” *** Cả hai anh em đều không ngủ, xem chương trình “Chào đón xuân mới” phát lại trên truyền hình. Lâm Thiển vừa xem vừa xét nét đủ điều. Lâm Mạc Thầnchăm chú dõi mắt vào màn hình tivi, nhưng tâm tư của anh phảng phất trôi dạt tận phương nào. Cuối cùng, anh quay sang em gái. Lâm Thiển nhận xét, Lệ Trí Thành và anh cùng một loại người. Hôm nay gặp mặt, cậu ta quả nhiên xứng đáng làm đối thủ của anh. Nhưng bọn họ không giống nhau. Thậm chí anh nhìn thấy trên người Lệ Trí Thành có điểm tương tự Lâm Thiển. Dưới vỏ bọc mưu mô, người đàn ông này vẫn còn tồn tại sự dứt khoát và chân thành như Lâm Thiển. Mà thứ đó... Lâm Mạc Thần nhếch miệng, anh đã mất đi từ lâu. Về thỏa thuận bọn họ đạt được trong buổi tối hôm nay, không cần cho LâmThiển biết. Nếu Lệ Trí Thành có năng lực và tấm chân tình thật sự, anhđương nhiên sẽ để mặc cậu ta theo đuổi em gái. Nhưng nếuthiếu một trong hai yếu tố đó, tương lai cậu ta khuynh gia bại sản, thân bại danh liệt, sẽ chẳng liên quan đến người nào. *** Lâm Thiển ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô liền vơ điệnthoại. Lệ Trí Thành nhắn tin cho cô từ sáng sớm, nội dung rất ngắn gọn:Công ty có việc, tôi đáp chuyến bay sáng sớm hôm nay về nước. Hẹn gặplại em ở Trung Quốc. Lâm Thiển không rõ xảy ra chuyện gì. Cho tới khi đi làm, cô mới được Tưởng Viên tiết lộ, là Khang tổng của MinhThịnh giới thiệu Tổng giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước cho Lệ TríThành. Người này cũng có ý hợp tác với Ái Đạt, đúng lúc ông ta đến thành phố Lâm thăm người thân, nên anh phải lập tức quay về gặp gỡ kháchhàng. *** Hết kỳ nghỉ Tết âm lịch, Lâm Thiển vềnước như dự định. Những công ty lớn trong ngành, gồm cả Tân Bảo Thụy, Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt cũng bắt đầu triển khai kế hoạch của năm mới. Một cuộcchiến mới sắp diễn ra. *** Sáng thứ hai, tầng lớp quản lý của tập đoàn có cuộc họp thường kỳ. Lâm Thiển đến từ sớm. Một lúc sau,lãnh đạo cấp cao lần lượt đi vào. Bên ngoài cửa sổ tuyết bayngợp trời, khiến phòng hội nghị sáng trưng tỏa không khí an lành. Tranhvẽ ngày Tết vẫn treo trên trần nhà, tạo thành màu sắc ấm áp. Các giámđốc tươi cười, vui vẻ hàn huyên, trêu chọc lẫn nhau. Thời điểm Boss chưa xuất hiện, phòng hội nghị lúc nào cũng náo nhiệt như vậy. Lâm Thiển là người phụ nữ trẻ tuổi nhất, nhưng cô khéo ăn khéo nói, biếttiến lùi đúng mực nên rất hòa hợp với các giám đốc trung niên. Đương nhiên hòa hợp rồi, sáng sớm hôm nay, cô đã bảo cấp dưới tặng quà mangtừ Mỹ về cho các phòng ban. Quà ít quà nhiều không thành vấn đề, quantrọng là tấm lòng. Mọi người đang trò chuyện, cửa phòng hộinghị lại một lần nữa mở toang, Lệ Trí Thành đi vào, theo sau anh làngười trợ lý Tưởng Viên. Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh ngay tức thì. Lệ Trí Thành ngồi ở vị trí đầu tiên. Tưởng Viên đặt quyển sổ và cái cốcgiữ nhiệt quân dụng lớn xuống trước mặt anh rồi ngồi ở hàng ghế phíasau, chính là vị trí của Lâm Thiển thời gian trước. Lệ TríThành đặt một tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn mọi người. Lâm Thiển quan sátanh từ phía xa. Cô cảm thấy, chỉ một động tác đơn giản, khí chất mạnh mẽ lạnh nhạt của anh liền hiện rõ. Mấy ngày không gặp, bây giờnhìn anh qua đám đông, cô lại cảm thấy hơi xa lạ và khang khác. Từ người anh tỏa ra vẻ trầm ổn, khi anh hướng ánh mắt về phía bạn, bạn sẽ cảmthấy khí chất yên tĩnh bức người rất riêng biệt. Lâm Thiển thừa nhận, bộ dạng của anh bây giờ khiến cô rung động. Có lẽ mọi người cũng có cảm giác như cô, bởi khi Lệ Trí Thành đảo mắt mộtvòng, phòng hội nghị rơi vào trạng thái yên lặng chưa từng có. “Mọi người ăn Tết thế nào?” Lệ Trí Thành mở miệng, giọng điệu ẩn hiện ý cười. Câu hỏi của anh khiến không khí bớt căng thẳng, phó tổng giám đốc Lưu Đồngngồi bên tay trái lên tiếng: “Không tồi, tôi về quê một chuyến, mang một ít đặc sản của quê nhà. Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký chia cho mọi người.” “Được, cám ơn Lưu tổng.” Mọi người hùa theo. Cố Diên Chi cười: “Năm mới khí thế mới. Lệ tổng của chúng ta bận rộn không ngừng nghỉ.” Lệ Trí Thành mỉm cười, không đáp lời. Lâm Thiển hơi chột dạ. Cô không nhịn nổi, liếc Cố Diên Chi một cái. Sắc mặt anh ta vẫn bình thường, khôngnhìn về phía cô. May mà không sao. Không phải Lệ Trí Thành kể vụ đi Mỹ với Cố Diên Chi đấy chứ? Nếu thật sự tiết lộ, cô sẽ rất ngượng ngùng khi đối diện với “con cáo già” Cố Diên Chi này. Đúng lúc này, Lệ Trí Thành đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt qua Lâm Thiển như tia chớp. Ánh mắt của anh thâm trầm bức người. Lâm Thiển lập tức cúi xuống, né tránh ánh mắt anh. Người đàn ông này đúng là... Cố Diên Chi chưa chắc biết rõ mọi chuyện, nhưng nhất định anh ta ám chỉ điều gì đó. Lâm Thiển cầm cốc trà uống một ngụm. Người đàn ông trung niên bên cạnh nóimột câu, khiến mọi người cười ồ. Lâm Thiển không để ý, nhưng cũng cườitheo đám đông. Tuy không nhìn người đàn ông ở vị trí đầu tiên, nhưng côcó cảm tưởng, ánh mắt của anh không rời khỏi người cô. Cảm giác này... giống như lén lút vụng trộm ở chốn văn phòng... tương đối kích thích. Lệ Trí Thành cũng âm thầm quan sát cô gái hai má hơi ửng đỏ nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh kia. Mấy ngày không gặp, người phụ nữ của anh vẫn sinh động như thường lệ. Phòng thị trường báo cáo tình hình dự án của doanh nghiệp nhà nước mà Lệ TríThành và Cố Diên Chi dốc sức tranh thủ trong mấy ngày qua. Đây quả là khởi đầu tốt đẹp trong năm mới. Tuy hai bên vẫn chưa ký hợp đồng nhưng mấy ngày qua, Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi dành nhiều thời giantiếp Khang tổng và vị lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đó. Trước khi đi,đối phương hy vọng Ái Đạt sớm gửi tài liệu cụ thể và hứa sau Tết sẽ mờiLệ Trí Thành đến công ty đàm phán. Có thể thấy đối phương rất có hứngthú với Ái Đạt. Nghe xong báo cáo, mọi người vô cùng phấnchấn, Lâm Thiển cũng vui mừng. Lệ Trí Thành vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Anh chăm chú lắng nghe các phòng ban phát biểu, thỉnh thoảng cầm bútviết vài dòng, hoặc đưa ra câu hỏi. Người bị hỏi luôn thận trọng trảlời, thậm chí liếc anh mấy lần, hy vọng bắt gặp vẻ tán đồng trên gươngmặt anh. Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Thiển lại một lần nữa cảm thán, bây giờ hoàn toàn khác trước. Cô còn nhớ lúc Lệ Trí Thành mới tiếp quản công ty, không khí của cuộc họpchiến lược quan trọng đầu tiên đâu có như hiện thời? Mọi người tranh cãi om xòm, không để vị công tử xuất thân từ quân nhân này vào mắt. Còn hiện tại thì sao? Trải qua một thời gian, tập đoàn đã thay da đổi thịt hoàn toàn. Bây giờ cảÁi Đạt, hơn nghìn công nhân viên, mấy chục dây chuyền sản xuất, mấy trăm cửa hàng... đều là quân cờ trong tay anh. Sau khi các phòngban kết thúc bản báo cáo, đến lượt công ty con Vinda do Tiết Minh Đàođứng đầu. Lúc này, Cố Diên Chi đột nhiên nói xen ngang: “Bên Tiết tổngcó một thông tin không tốt lắm, Tiết tổng hãy phát biểu vào trọng tâmđi.” Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức lắng xuống. LâmThiển cũng giật mình, tối qua cô mới về đến thành phố Lâm, sáng nay đếntập đoàn họp nên không nắm rõ tình hình. Tiết Minh Đào gậtđầu, thông báo vắt tắt lượng tiêu thụ của Vinda trong thời gian Tết âmlịch, đồng thời điểm lại đơn đặt hàng của thời gian trước đó, con sốđương nhiên đáng mừng. Tiếp theo, anh ta chuyển sang vấn đề khác: “Căncứ vào nguồn tin đáng tin cậy, sau Tết Tư Mỹ Kỳ sẽ thành lập một nhãnhiệu con giống chúng ta. Đồng thời, hệ thống sản phẩm bậc trung to lớncủa bọn họ sẽ triển khai một loạt hoạt động khuyến mại giảm giá quy môlớn. Ngoài ra, mấy công ty nằm trong Top 10 trên thị trường cũng đưa rasản phẩm tương tự, tiến hành kế hoạch tuyên truyền bán hàng trên mạng.Miếng thịt ngon ai cũng muốn tranh phần, những động thái này nhiều khảnăng ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Vinda, khiến thị phầncủa chúng ta bị thu hẹp.” Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh lạ thường. Một lúc sau, Lưu Đồng châm điếu thuốc, cất giọng không mặn không nhạt: “TưMỹ Kỳ vĩnh viễn là vậy, chỉ chuyên mô phỏng, hạ giá, cạnh tranh ác ý,chẳng chịu sáng tạo, đúng là vô liêm sỉ.” Nói thì nói vậynhưng thị trường là tự do, đối thủ cạnh tranh dùng thủ đoạn mô phỏng,khiến mọi người căng thẳng và phẫn nộ, nhưng cũng chẳng làm gì được bọnhọ. Lệ Trí Thành lên tiếng: “Mọi người có ý kiến gì không?”Lúc hỏi câu này, anh tựa vào thành ghế phía sau, hai tay đặt trên đầugối, ánh mắt lạnh nhạt. Không hiểu tại sao, bộ dạng của anh toát ra mộtvẻ trầm ổn, có thể khống chế toàn bộ cục diện. Trước câu hỏi của anh, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi. Có người đề nghị cũng tiến hành hoạt động khuyến mại giảm giá, cố gắng bảo vệ nhãn hiệu Vinda. Cũng có người đề nghị tăng cường hoạt động tuyên truyền và quảng cáo trêninternet, không nên giảm giá mà làm tốt công tác xây dựng thương hiệu.Đây chính là công việc Tiết Minh Đào và Lâm Thiển đang làm nên bọn họđều gật đầu tán thành. Tuy nhiên, Lâm Thiển chú ý, trong cuộc thảo luận sôi nổi này, Lệ Trí Thành và mấy tâm phúc như Cố Diên Chi hay Lưu Đồng đều không phát biểu ý kiến. Cô nghĩ cũng phải thôi, với tâm tư thâm trầm và thủ đoạn của Lệ Trí Thành, có lẽ vấn đề này nằm trong định liệu của anh. Xem ra mấy lãnh đạo cao cấp đã sớm đạt thỏa thuận chung về khó khăn trong tương lai. Mặc dù vậy, Lâm Thiển không ngờ, cuối cùng “thỏa thuận chung” đó lại rơi trúng người cô. Sau khi nghe ý kiến của mọi người, Tiết Minh Đào gật đầu: “Ý kiến của quývị rất có giá trị, công ty con chúng tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng, để đềra phương án có tính mũi nhọn. Sáng nay, tôi và mấy vị lãnh đạo đã bànbạc, có một ý tưởng sơ bộ. Sự việc này cần một nhóm nhân viên có nănglực và chuyên nghiệp phụ trách, mới có thể đọ sức với đối thủ cạnhtranh. Công ty con chúng tôi muốn thành lập bộ phận thị trường bề ngoàilà sắp xếp kế hoạch tổng thể về thị trường, nhưng trên thực tế, bộ phậnthị trường chuyên tập trung vào trận đánh này.” Lời nói rất có lý, mọi người đều gật đầu. Đúng lúc này, Lệ Trí Thành ngẩng đầu hỏi: “Anh định đề xuất ai phụ trách bộ phận mới?” Tiết Minh Đào quay sang Lâm Thiển ở bên cạnh: “Tôi định tạm thời để giám đốc Lâm phụ trách. Cô ấy vốn xuất thân từ thị trường, việc tiến hành mởrộng mạng lưới tiêu thụ của Vinda trên mạng cũng do cô ấy chỉ đạo. Tôicho rằng giám đốc Lâm là người thích hợp nhất.” Lưu Đồng gật đầu tán thành: “Tôi cũng nghĩ vậy.” *** Một tiếng sau. Lâm Thiển ngồi trong phòng làm việc của CEO, quan sát bức tranh thủy mặc ở bờ tường đối diện đến mức thất thần. Bức tranh là do cô bảo người treo sau khi rời khỏi chức vụ. Nó không hoànhtráng, vạn mã phi nhanh như tranh trong văn phòng của CEO các doanhnghiệp khác. Bức họa không lớn, hình vuông, trên chỉ có vài cành trúc lơ thơ, dòng nước ẩn hiện, sương mờ bao phủ. Tuy nhiên, LâmThiển cảm thấy rất thú vị. Nét họa như người, mặc dù chỉ vài đường nhưng cũng có thể khiến những bức tranh sơn thủy đầy màu sắc khác trở nênnhạt nhòa. Cô nghĩ, thật ra nội tâm của anh cũng rất thanh cao và tự phụ. Vừa rồi trong phòng hội nghị, sau tiết mục đề bạt, Lệ Trí Thành hỏi cô: “Lâm Thiển, em thấy thế nào?” Cô có thể nói gì chứ? Một khi đây là sự sắp xếp của anh, cô đương nhiên giơ cả hai tay hai chân tán thành. Thế là Lâm Thiển tươi cười mở miệng: “Tôi nghe theo sự sắp xếp của lãnhđạo. Tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực. Tôi tin dưới sự lãnh đạo của Lệtổng, chúng ta sẽ có một cuộc phản kích ngoạn mục.” Sau khicuộc họp kết thúc, Lâm Thiển ở lại trò chuyện cùng mọi người. Một lúcsau, Tưởng Viên đi vào, mỉm cười nói với cô: “Giám đốc Lâm, Lệ tổng mờicô đi văn phòng đợi sếp.” Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ Tết, CEO phải đi một vòng quanh các phòng ban để khích lệ độngviên mọi người theo thông lệ. Do đó, Lâm Thiển ngồi ở văn phòng Lệ Trí Thành khoảng mười phút, vẫn chưa thấy anh quay về. Thật ra mấy ngày qua Lâm Thiển cũng hơi nhớ anh. Hình bóng anh thường hiệnlên trong tâm trí cô. Dù sao tâm tư cũng đã bị xáo trộn bởi anh, làm sao có thể dễ dàng khôi phục tình trạng ban đầu? Nghĩ đến chuyện ở riêng bên cạnh anh, tuy chỉ bàn công việc, trong lòng cô cũng như mọc lên ngọn cỏ, có cảm giác ngứa ngáy. Lại ngồi một lúc, Lâm Thiển vô tình liếc qua giá sách ngăn nắp ở dưới bức tranh, cô đột nhiên nảy ra một ýđịnh. Lâm Thiển liền đứng dậy đi ra cửa, quan sát động tĩnh ở bên ngoài. Sau đó, cô chạy đến bên giá sách. Cô nhanh chóng tìm thấy quyển “Binh pháp Tôn Tử” của Lệ Trí Thành. Khi ngón tay chạm vào gáy sách, trong lòng cô hơi xúc động. Tờ cẩm nang thứ hai, tôi đến ngay đây. Không thể để Lệ Trí Thành bắt gặp. Anh mà nhìn thấy, tức là cô sẽ trở thành người của anh. Vì vậy cô chỉ có thể xem trộm. Lâm Thiển rút quyển sách, lật giở một lượt, liền nhìn thấy tờ giấy gấp làmtư. Cô vội mở ra xem: Thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người... Đây là tờ diệu kế đầu tiên. Lâm Thiển gấp lại như cũ, kẹp vào quyển sách.Sau đó, cô giở tiếp trang sau, lại phát hiện một tờ. Mặc dù chưa mở ranhưng Lâm Thiển vẫn lờ mờ nhìn thấy mấy từ trên tờ giấy mỏng màu trắng:Nhất tiễn tam điêu[2]... [2] Nhất tiễn tam điêu: Một mũi tên trúng ba con chim, một mũi tên trúng ba đích. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Giọng nói củaTưởng Viên vọng vào: “Lệ tổng, giám đốc Lâm đang ở bên trong.” “Tôi biết rồi.” Lâm Thiển vội vàng nhét tờ giấy vào quyển sách rồi đặt về chỗ cũ. Tiếptheo, cô chạy nhanh ra ghế sofa. Vừa đặt mông xuống ghế, Lâm Thiển liềnnghe thấy tiếng mở cửa. Lâm Thiển nở nụ cười rạng rỡ: “Lệ tổng”. Lệ Trí Thành thuận tay đóng cửa, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú, vôtư và thẳng thắn, phảng phất mấy ngày xa nhau không tồn tại, anh vẫn làngười đàn ông theo đuổi cô buổi tối hôm đó. Lâm Thiển ngồi im, nhưng cô có thể cảm nhận, không khí trong căn phòng trở nên mờ ám theo cái nhìn vô ý của anh. Lệ Trí Thành đi đến bàn làm việc, cầm cốc nước uống một ngụm rồi cởi áocomple vắt lên thành ghế. Sau đó, anh cầm một tập tài liệu đi về phíacô. Vừa đi một hai bước, anh đột nhiên quay đầu về phía giá sách. Lâm Thiển thuận theo ánh mắt của anh, giật nảy mình. Tờ cẩm nang diệu kế thứ hai rơi xuống đất từ bao giờ. Lâm Thiển lập tức quyết định giả bộ ngốc nghếch. Lệ Trí Thành chậm rãi đi đến bên giá sách, cúi xuống nhặt tờ giấy nhưngkhông kẹp vào quyển sách mà cầm trong tay, sau đó quay đầu nhìn ngườiphụ nữ. Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển tỏ ra thản nhiên. Tuynhiên, trong lòng cô có cảm giác làm chuyện xấu bị phụ huynh tóm đượcnhư lúc còn nhỏ. Cô bất chợt thấy hơi buồn cười. Trong phòng làm việc của Lệ Trí Thành có ba chiếc sofa, một ghế dài, một ghếđôi và một ghế đơn. Lệ Trí Thành thường ngồi ở chiếc ghế đơn nên lúcnày, Lâm Thiển ngồi ở ghế dài bên cạnh để tiện báo cáo công việc. Ai ngờ, khi đi tới bàn uống trà, anh không ngồi ở ghế đơn mà ngồi xuống cạnh Lâm Thiển. Mùi hương quen thuộc của riêng anh tựa hồ lại bao trùm cả người cô tronggiây lát. Căn phòng rất yên tĩnh, hai người ngồi nhìn nhau. Lâm Thiển lên tiếng trước: “Lệ tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?” Lệ Trí Thành không trả lời mà cầm tờ cẩm nang diệu kế. Lâm Thiển tròn mắttheo dõi động tác của anh, chỉ thấy anh liếc cô một cái rồi bỏ vào túiáo sơ mi của mình. Rõ ràng Lệ Trí Thành không lên tiếng nhưng Lâm Thiển bỗng dưng đỏ mặt. Bởi cô nhớ đến câu nói của anh lần trước:muốn xem thì tự mình lại đây lấy. Lần trước, anh chỉ cầm trong tay, đặt lên thành ghế, còn lần này... Giống như không hề phát giác cử chỉ của mình lại một lần nữa khiến người phụnữ bên cạnh bối rối, Lệ Trí Thành thản nhiên đặt tập tài liệu ra trướcmặt cô: “Em xem đi.” Lâm Thiển mở ra, bên trong là lý lịchcủa năm sáu người, đều là nhân viên của tập đoàn. Lâm Thiển hiểu ra vấnđề, đây là những nhân tài thuộc tổ dự án của các loại sản phẩm có biểuhiện đặc biệt xuất sắc trong thời gian qua. Đa phần là người có thâmniên công tác năm năm trở lên nên tương đối đáng tin cậy. Binh giỏi tướng mạnh. Đây là dành cho cô hay sao? Đang định mở miệng, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vang lên bên tai cô: “Em thấy sao về quyết định của tôi ngày hôm nay?” Lâm Thiển đặt tài liệu xuống bàn, ngoảnh đầu nhìn anh. Lúc này, Lệ Trí Thành đang ngồi tựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, mộttay đặt lên thành ghế sau lưng cô, một tay đặt lên đầu gối. Anh đangnhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Lâm Thiển đáp khẽ: “Tôi có một nghi vấn.” “Em nói đi.” Kỳ thực nghi vấn này đã xuất hiện trong đầu Lâm Thiển từ trong cuộc họpban nãy. Do mọi người bàn tán sôi nổi nên cô không đề cập tới. “Thật ra trong thời gian qua, tôi thường nghĩ đến cuộc chiến thương mại do anh phát động lần trước.” “Ừ.” “Nhắc đến mới nói, lần trước chúng ta cũng được coi như dùng chiêu bất ngờ.Chiến lược bán sản phẩm cao cấp với giá thấp để chiếm thị trường bậctrung chỉ Ái Đạt chúng ta có thể làm được, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳkhông thể.” Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười. Lâm Thiển hít một hơi sâu, tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì thời gian trước đó,sản phẩm từ giá cao đến giá thấp của Ái Đạt đã bị mất thị trường, nênchúng ta dùng chiêu này cũng không phát sinh nhiều ảnh hưởng tiêu cực.Tuy nhiên, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ khác chúng ta. Hệ thống giá cả củabọn họ rất hoàn thiện, nếu làm như chúng ta, toàn bộ hệ thống giá của họ sẽ bị loạn. Chúng ta coi như bắt đầu lại, còn bọn họ làm sẽ thành tựđập đá vào chân mình.” “Ừ. Vậy thì sao?” “Do đó,về vấn đề Tư Mỹ Kỳ và các công ty khác tấn công nhãn hiệu Vinda, cáccông ty nhỏ không nói làm gì, chất lượng của bọn họ thua xa chúng ta,còn Tư Mỹ Kỳ...” Ngừng vài giây, cô nói: “Trần Tranh có hùng hổ đến mứcnào cũng không thể làm như chúng ta. Hơn nữa, hiện giờ nhãn hiệu củachúng ta đã có tiếng tăm, đến trước xếp trước đến sau xếp sau là quyluật bất biến của thị trường. Vì vậy, bọn họ rất khó có thể cạnh tranhvới chúng ta.” Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt sángngời: “Tình hình nêu ra ở cuộc họp ban nãy không đáng lo ngại. Nhưng anh lại quyết định thành lập bộ phận mới.” Cô ngó tập lý lịch ở trên bàn:“Còn điều bao nhiêu nhân tài cho tôi. Do đó, anh nên cho tôi biết, mụctiêu thật sự của anh là gì?” Bây giờ cô đã có kinh nghiệm, Lệ Trí Thành làm việc gì cũng có ý đồ đằng sau. Bề mặt mà bạn nhìn thấy,chắc chắn là thứ mà anh muốn để bạn thấy. Còn mục đích thật sự của anhđược che giấu dưới tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc. Trongcuộc họp ngày hôm nay, anh khua chiêng đánh trống, cố ý thành lập bộphận toàn nhân tài để đối phó với sự khiêu khích của các đối thủ cạnhtranh do Tư Mỹ Kỳ cầm đầu. Đây là lý do hết sức hợp tình hợp lý, cũng là phản ứng bình thường của một doanh nghiệp khi đối diện với sự cạnhtranh trên thị trường. Lệ Trí Thành nhất định có mục tiêu lớn hơn che giấu ở đằng sau việc thành lập bộ phận này. Quả nhiên anh nhướng mắt nhìn Lâm Thiển, miệng mỉm cười. “Giả mà là thực, thực mà là giả.” Anh lên tiếng: “Mục tiêu của tôi là TânBảo Thụy, là thị trường to lớn vốn thuộc về Ái Đạt đã bị bọn họ chiếmmất.” Lâm Thiển hoàn toàn chấn động. Tân Bảo Thụylà “đầu tàu” nhiều năm qua không ai có thể động tới, lại được tập đoànChúc thị tài chính hùng hậu chống lưng. Vậy mà Lệ Trí Thành coi bọn họlà mục tiêu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà. Cô yên lặng quan sát gương mặt nghiêng bình tĩnh của anh. Không biết anh to gan đến mức nào? So với Tân Bảo Thụy, Ái Đạt bây giờ chỉ là con cừu non mới vừa đứng vững.Liệu Lệ Trí Thành có thể dẫn dắt mọi người, dùng yếu thắng mạnh nhưnhững câu chuyện chiến tranh mang tính chất truyền kỳ? Ngoài ra vào thời khắc này, anh dễ dàng tiết lộ tâm tư với cô. Đó là vì anh thật sự không đề phòng cô? Một ý nghĩ bất chợt vụt qua đầu óc Lâm Thiển: Nếu là vậy, sẽ chẳng còn gì đáng sợ khi yêu anh. Tuy nhiên, đây không phải là một ý tưởng ngông cuồng tự đại, bởi Lệ TríThành từ tốn mở miệng: “Đối phó với Tư Mỹ Kỳ, chỉ cần dùng sản phẩm sẵncó của Ái Đạt và một số chiêu giương đông kích tây là đủ. Nhưng với TânBảo Thụy... chúng ta phải dùng “dao thật súng thật”.” Anh rút tay khỏi thành ghế sau lưng Lâm Thiển, đặt lên đầu gối: “Vì vậy, tôi cần một cây cung dài.” Lâm Thiển ngẩn người. “Cây cung dài”? Cô từng nghe qua điển tích thương mại này, ý của anh là... Quả nhiên Lệ Trí Thành nói tiếp: “Trên danh nghĩa là bảo vệ sự phát triểncủa nhãn hiệu Vinda, tuy nhiên, nhiệm vụ thật sự của em là giúp tôi bímật tạo ra cây cung này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]