Ngày gì tới rồi cũng sẽ tới. Việc phân ban gây cho không ít học sinh nỗi buồn sầu lo. Bên nhau một năm, cùng học, cùng cãi nhau, cùng phá phách giờ đây lại mỗi người một lớp.
Có thể không buồn sao?
Tinh Nguyệt nhìn sang người bên cạnh. Năm hai cao tam có lẽ em sẽ cùng hắn người đầu sông, kẻ cuối sông. Khu xã hội và tự nhiên cách rất xa nhau. Thời gian thấy nhau cũng ngắn đi.
"Hiểu Tinh, cậu chọn khối nào?"
"Mình nghĩ là tự nhiên."
Hiểu Tinh học đều các môn, chẳng môn nào trội hơn môn nào nên cô dễ cũng dễ chọn hơn. Đi về nơi có anh thôi. Còn cần phải nghĩ sao?
"Mình cũng tự nhiên, lại có thể cùng chung lớp rồi."
Hiểu Tinh đi lại ngồi cạnh bên Tinh Nguyệt, nhìn nhìn một lúc mới cất lời.
"Dù ở nơi nào, chúng ta mãi là bạn tốt. Tinh Nguyệt, cậu qua khối xã hội nếu có gặp chuyện gì cứ tìm bọn mình nói. Bọn mình sẽ không để cậu một mình lạc lõng đâu."
"Đúng vậy, bạn của bọn mình không tới phiên người khác ức hiếp."
Phó Hoành ở một bên nhìn hai cô gái ra sức bảo vệ em, đột nhiên cảm thấy bị cướp mất lời. Người của hắn, hắn bảo vệ mới đúng, để hai cô gái phải bảo vệ thì mặt mũi đàn ông của hắn còn để nơi nào.
"Tinh Nguyệt, gặp chuyện gì cũng không được giấu, cậu còn có bọn tôi, nhớ không?"
"Cám ơn các cậu, gặp được các cậu là may mắn nhất của đời mình."
Điền xong tờ nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578507/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.