Tinh Nguyệt nhận được tin vội vàng chạy tới bệnh viện. Bảng đèn xanh phẫu thuật vẫn đang sáng. Người chưa ra.
"Thẩm Khang, Quân Đông, Tử Đằng đâu????"
"Phòng cấp cứu."
Người nặng nhất là hắn. Khi chiếc xe từ xa lao tới tốc độ nhanh, Phó Hoành không kịp nghĩ gì, lựa chọn dùng bản thân làm lá chắn, đỡ cho Thẩm Khang cùng hai người khác một mạng.
Chấn Kiệt nhận được tin cũng lao tới bệnh viện trung tâm ngay. Là người cùng ngành, cậu nhiều lần chứng kiến cảnh người nhà đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật, cấp cứu nhưng đến khi là chính mình lại có một loại cảm giác đau đớn biết bao nhiêu.
"Tinh Nguyệt, em bình tĩnh, họ sẽ không sao."
Từng phút trôi qua như cả thế kỷ. Một tiếng hai tiếng rồi ba tiếng. Cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt.
Người đi qua về lại, đến rồi đi. Tinh Nguyệt nhìn dòng người vội vã bên ngoài, đôi mắt như vô hồn. Nhìn lại như không nhìn.
"Tinh Nguyệt, em ngồi lên ghế đi. Phó Hoành tỉnh mà thấy em thế này nó sẽ đau lòng."
Tinh Nguyệt nghe tới tên hắn, gật đầu đứng lên, lê từng bước chân nặng nhọc đi tới ghế bên kia ngồi xuống.
Cha mẹ của Phó Hoành từ xa gấp gáp chạy tới. Đôi mắt hai người tìm quanh tìm dọc, dáo dác khắp nơi. Chẳng rõ đang tìm cái gì. Thấy bóng người ngồi trên ghế, hai ông bà vội chạy lại.
"Nguyệt nhi, con không sao chứ? Đừng khóc. Con trai bác phúc lớn mạng lớn sẽ không gặp chuyện gì đâu."
Nước mắt kìm nén nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578491/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.