Hiểu Tinh khỏe lại sau một tuần nằm dưỡng thương trên giường bệnh được Thẩm Khang chăm sóc chu đáo. Anh bảo muốn đưa cô về nước nhưng bị từ chối. Cô nói còn có việc phải làm, xong sẽ đi tìm anh ngay.
Không còn cách nào, Thẩm Khang đành về trước. Anh còn phải hoàn thành bài luận văn chuẩn bị cho buổi hội nghị báo cáo khoa học sắp tới ở Hàn Quốc.
Người nhà và bạn bè cô đều đã về nước sau 3 ngày tới thăm cô. Ai cũng còn việc dở dang cần hoàn thành.
Hiểu Tinh mặc lên người chiếc váy màu xanh cổ chữ V, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác len đi vào trong cung điện. Người đã đợi sẵn.
Cả ba người cùng đối mặt với nhau, chờ đợi người kia cất tiếng. Quốc Vương sai người mang trà bánh lên cho khách xong mới ôn tồn cất tiếng nói.
"Almira, cám ơn cô vì đã cứu con tôi, cũng như vì nó mà làm nhiều việc cho Vương quốc Anh âm thầm như vậy."
Sau khi Hiểu Tinh bị thương, hai người kia nghe tin xong thấy không hiểu lắm hành động của cô gái này. Họ cho người điểu tra thử xem rốt cuộc mục đích của người con gái ấy là gì.
Không điều tra thì thôi, làm rồi mới biết nhiều việc tốt cô gái nhỏ đã làm mà không để lại chút danh tiếng nào. Những món đồ quyên góp từ thiện, những chén cơm bình thường ấy lại làm ấm lòng người dân nơi đây. Họ biết ơn vì có một người con gái tốt đến vậy.
Almira mỉm cười: "Không cần cám ơn tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578431/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.