Sau khi ăn tối và vào phòng khách sạn để nghỉ ngơi, Hạ Băng tắm rửa xong ra ngoài ban công đứng nhìn biển, hôm nay trời có trăng nên nhìn thấy mặt biển về đêm rất đẹp.
Đang đứng suy nghĩ vu vơ thì Minh Khôi từ trong phòng bước ra, anh cầm theo áo ấm khoát lên cho cô nói:
-Em đứng ở đây không khéo lạnh lại cảm mất.
Hạ Băng ngước mắt lên nhìn anh mỉm cười nói:
-Em không sao, em muốn ngắm cảnh một chút thôi.
Rồi cô tiếp tục ngắm cảnh Minh Khôi cũng không cản, để cô đứng một chút cũng không sao anh nói:
-Được rồi anh sẽ đứng ở đây cùng em.
Anh ôm cô từ phía sau thân hình nhỏ bé của Hạ Băng nằm gọn trong vòng tay anh, Minh Khôi cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:
-Em có biết vì sao anh không muốn quay ngược thời gian trở lại không?
Ngước mắt lên lần nữa nhìn anh cô hỏi:
-Vì sao ạ?
Ánh mắt chân thành của Minh Khôi nhìn thẳng vào Hạ Băng nói:
-Bởi vì anh không muốn sống trong sự hối hận dần vặt bản thân, càng không muốn trải qua cảm giác mất em thêm một lần nào nữa hết.
Hạ Băng bất ngờ khi nghe anh nói như vậy? Tại sao anh lại nói với cô như thế? Cô hỏi:
-Ý...ý anh là sao?
Cúi xuống hôn lên môi cô một cái anh nói:
-Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện nhé!
Hạ Băng gật đầu và hai người ngồi xuống ghế ở ban công nói chuyện, Minh Khôi để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-tro-lai-em-se-khong-yeu-anh/3746440/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.