🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cả đêm hôm đó Hạ Băng vẫn mê man không tỉnh lại, Minh Khôi vẫn luôn ở bên cạnh giường bệnh của cô để coi chừng vợ mình, anh lo lắng rất nhiều cảm giác sắp mất đi cô như năm đó ùa về, nên anh không rời khỏi giường bệnh của cô nữa bước.

Đến sáng hôm sau khi ba mẹ và các anh trai của anh đến thăm Hạ Băng vẫn chưa tỉnh dậy, mẹ Dương lo lắng cho sức khỏe của Minh Khôi vì khi tỉnh lại đến giờ anh chưa nghỉ ngơi một chút nào cả, bà nói với anh:

-Hay là con về phòng của mình nghỉ ngơi đi, khi nào con bé tỉnh dậy mẹ sẽ gọi cho con qua gặp tiểu Băng được không?

Khuôn mặt của Minh Khôi đã trở nên mệt mỏi vô cùng anh nói:

-Con không sao đâu mẹ, đợi em ấy tỉnh rồi con sẽ trở về phòng nghỉ ngơi.

Khi anh vừa nói dứt câu thì Minh Anh đang đứng nhìn về phía giường bệnh của Hạ Băng lên tiếng:

-Mọi người hình như Hạ Băng có dấu hiệu tỉnh lại rồi.

Lúc này mọi người mới quay qua nhìn thì thấy tay cô nhút nhít, Minh Anh đi đến bên giường bệnh xem những con số trên máy đo cho cô, sau đó anh khám sơ qua cho Hạ Băng.

Còn Minh Khôi khi nghe em trai mình nói anh đi đến nắm chặt tay cô, anh hi vọng khi Hạ Băng tỉnh dậy người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.

Và cô thật sự đã tỉnh dậy đôi mắt Hạ Băng từ từ mở ra, Minh Khôi ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ anh hôn lên trán cô hỏi:

-Em thế nào rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?

Nhưng Hạ Băng nhìn anh với đôi mắt xa lạ, cô hỏi:

-Chú là ai vậy? Chú biết tiểu Băng à?

Khi cô vừa dứt câu thì tất cả mọi người đều nhìn nhau lo lắng, trong lời nói của Hạ Băng rất không đúng tại sao cô lại gọi Minh Khôi là chú? Mẹ Dương liền đi đến bên cạnh cô hỏi:

-Con sao vậy Hạ Băng con không nhận ra Minh Khôi à?

Hạ Băng liền ngước mắt lên nhìn mẹ Dương trả lời:

-Thưa bà chủ mới đến nhưng ở đây là đâu vậy ạ? Ba mẹ của của con đang ở đâu rồi ạ?

Minh Anh nhìn thấy thái độ lạ của cô anh vô cùng lo lắng nói:



-Mọi người con nghỉ em ấy có vấn đề rồi, để con kiểm tra lại một lượt xem thế nào ạ.

Nghe Minh Anh nói như vậy thì tất cả mọi người đều đứng lên để ra ngoài, nhưng Minh Khôi lại cương quyết không đi, Hạ Băng nhìn Minh Anh mỉm cười nói:

-Chú là ai vậy ạ? Con đang ở đâu? Ba mẹ con đâu rồi ạ?

Nghe cô nói như vậy mà mẹ Dương đau lòng, bà chạy đến ôm cô nói:

-Mẹ đây...mẹ đang ở đây con gái của mẹ.

Nhưng đôi mắt của Hạ Băng vô cùng lạ lẫm cô nói:

-Bà chủ sao người lại gọi con là con gái? Ba mẹ của con đâu rồi ạ?

Ba Dương đứng quan sát từ đầu đến cuối ông nghi ngờ gì đó, đi đến trước mặt cô hỏi:

-Vậy con nhìn xem ta là ai?

Cô ngước mắt lên nhìn ông lễ phép thưa:

-Dạ con chào ông chủ ạ.

-Vậy con nói xem con tên là gì? Ba mẹ của con là ai?

Gương mặt của Hạ Băng ngây thơ và vô cùng bình tĩnh trả lời:

-Dạ tên của con là Võ Hạ Băng, ba của con là Võ Tiến Thành và mẹ là Lưu Tuyết Vy ạ.

Lúc này cả nhà đều lo lắng vì sao cô lại nhớ về ba mẹ ruột của mình chứ? Ba Dương tiếp tục hỏi:

-Vậy con nói xem hôm qua con đã làm gì?

Hạ Băng không hề suy nghĩ mà trả lời ngay:

-Hôm qua con và ba mẹ đang chuẩn bị ăn cơm tối, thì người gọi cho ba con nói chuẩn bị đi bàn việc làm ăn, và con ở nhà với mẹ.

Lúc này mẹ và ba Dương nhìn nhau và nhớ lại chuyện của mười mấy năm về trước, đúng là hôm đó ba Dương có nghe tài xế Thành nói đang chuẩn bị ăn cơm cùng với gia đình, nghe như vậy ông còn cảm thấy có lỗi và xin lỗi tài xế Thành.



Nhưng tài xế Thành hiền lành và trung thành, ông ấy nói không sao hết cũng chính ngày hôm đó ba Dương bị ám sát và ba của Hạ Băng đã lấy thân mình cứu ông.

Mẹ Dương khoé mắt đỏ lên bà chỉ ba đứa con trai của mình rồi hỏi Hạ Băng:

-Vậy con có nhớ mấy anh này là ai không?

Hạ Băng đưa mắt nhìn một lượt qua các anh trai cùng lớn lên với mình, rồi cô lắc đầu nói:

-Dạ con không biết, con không có quen các chú ấy.

Dường như hiểu ra gì đó rồi Minh Anh nói:

-Bây giờ mọi người ra ngoài đi bác sĩ kiểm tra đã đến, con cùng họ kiểm tra lại cho em ấy xem thế nào ạ.

Lần này Hạ Băng tỉnh dậy mọi người vui mừng mà cũng lo lắng vô cùng, nhất là Minh Khôi anh không biết phải làm sao cho cô nữa.

Một lúc sau thì cửa phòng bệnh của Hạ Băng mở ra, Minh Anh nói chuyện với cả nhà:

-Anh, ba mẹ mọi người chuẩn bị tâm lý nhé!

Minh Khôi lo lắng hỏi:

-Cô ấy thế nào rồi?

-Anh sao khi khám qua thì Hạ Băng đã khỏe rồi, nhưng có thể em ấy đã mất trí nhớ tạm thời, mất đi phần ký ức khi ở Dương gia chỉ còn lại ký ức của cô bé 4 tuổi năm xưa khi ba của em ấy chưa mất thôi ạ.

Mẹ Dương không kìm chế được mà khóc nói:

-Tại sao con gái của tôi lại khổ như thế này chứ? Hạ Băng con gái của mẹ.

Còn Minh Khôi thì chết lặng tại sao qua một đêm hạnh phúc của anh lại trở thành thể này? Anh hỏi:

-Vậy khi nào em ấy trở lại như bình thường?

-Cái đó em phải làm kiểm tra tổng thể lại cho em ấy nữa mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.