Cả đêm hôm đó Hạ Băng vẫn mê man không tỉnh lại, Minh Khôi vẫn luôn ở bên cạnh giường bệnh của cô để coi chừng vợ mình, anh lo lắng rất nhiều cảm giác sắp mất đi cô như năm đó ùa về, nên anh không rời khỏi giường bệnh của cô nữa bước.
Đến sáng hôm sau khi ba mẹ và các anh trai của anh đến thăm Hạ Băng vẫn chưa tỉnh dậy, mẹ Dương lo lắng cho sức khỏe của Minh Khôi vì khi tỉnh lại đến giờ anh chưa nghỉ ngơi một chút nào cả, bà nói với anh:
-Hay là con về phòng của mình nghỉ ngơi đi, khi nào con bé tỉnh dậy mẹ sẽ gọi cho con qua gặp tiểu Băng được không?
Khuôn mặt của Minh Khôi đã trở nên mệt mỏi vô cùng anh nói:
-Con không sao đâu mẹ, đợi em ấy tỉnh rồi con sẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi anh vừa nói dứt câu thì Minh Anh đang đứng nhìn về phía giường bệnh của Hạ Băng lên tiếng:
-Mọi người hình như Hạ Băng có dấu hiệu tỉnh lại rồi.
Lúc này mọi người mới quay qua nhìn thì thấy tay cô nhút nhít, Minh Anh đi đến bên giường bệnh xem những con số trên máy đo cho cô, sau đó anh khám sơ qua cho Hạ Băng.
Còn Minh Khôi khi nghe em trai mình nói anh đi đến nắm chặt tay cô, anh hi vọng khi Hạ Băng tỉnh dậy người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
Và cô thật sự đã tỉnh dậy đôi mắt Hạ Băng từ từ mở ra, Minh Khôi ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-tro-lai-em-se-khong-yeu-anh/3732186/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.