Trên xe Mẫn Nhi vô cùng vui vẻ, cô bé cứ ríu rít cười nói mãi không thôi đến nỗi Vương Ý Vân cũng đành bất lực. Mẫn Nhi hết xoay qua bên này rồi lại chồm sang bên kia, không ngó ra đường cũng sẽ lay bố lay mẹ nói chuyện mãi. Thấy con như vậy Lâm Hiểu Phong chỉ biết cười nhưng lại là dạng cười ra nước mắt với em bé nhỏ.
Nhà Lâm Hiểu Phong cách trường học của Mẫn Nhi không xa cũng không gần mất hết 20 phút đi xe. Nhưng có ai biết được 20 phút đi xe ấy cứ như 20 năm của đôi vợ chồng trẻ. Bình thường Mẫn Nhi vốn đã hoạt bát vui vẻ hôm nay vì hồi hộp và hào hứng cô bé lại càng hoạt náo quậy phá hơn bình thường làm hết bố đến mẹ mệt mỏi. Vương Ý Vân sau 10 phút lên xe cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô thở hắt dài một cái rồi đưa tay bế cô công chúa nhỏ đang nghịch phá bên cạnh đặt vào lòng mình.
Đang bận chú ý bên ngoài nên khi bị mẹ bế lên Mẫn Nhi có chút giật mình, cô bé xoay sang nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn đang chớp chớp. Thấy con gái nhìn mình Vương Ý Vân lúc này mới lên tiếng:
- Mẫn Nhi, mẹ đã dặn Mẫn Nhi thế nào? Khi ngồi xe thì phải làm sao?
Mẫn Nhi nghe mẹ hỏi thì tuôn ra một tràng như trả bài:
- Mẹ dặn Mẫn Nhi khi ngồi xe thì phải ngồi ngay ngắn, không chồm tới chồm lui, không nghịch ngợm lung tung ạ.
- Vậy nãy giờ Mẫn Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3428577/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.