Phía bên này Vương Ý Vân đang hôn mê chợt bị tiếng động lớn làm giật mình tỉnh lại. Cô mở mắt ra định nhìn xung quanh nhưng mọi thứ đều tối đen như mực, bất giác một loạt ký ức trước khi bị bắt cóc ùa về làm Vương Ý Vân hoảng hốt. Cô tự biết bản thân đang ở trong tình cảnh gì nên toàn thân bất giác run rẩy. Đang lo lắng thì bỗng bên tai cô vang lên giọng nói:
- Tỉnh rồi à?
Là giọng của một người đàn ông, nghe qua cỡ khoảng thanh niên nhưng lại có chút lớn lối đáng sợ. Nghe vậy Vương Ý Vân hỏi lại:
- Anh là ai? Sao lại bắt cóc tôi?
- Tôi là ai? Hahahaha! Nói cho cô biết tôi cũng chỉ là nhận tiền của người khác làm việc thôi. Cô đừng trách!
- Anh biết tôi là ai không?
- Tất nhiên tôi biết! Thiếu phu nhân Lâm Thị.
- Vậy mà anh còn dám bắt tôi?
- Ấy! Có trách thì trách cô đã đắc tội với người ta chứ sao lại trách tôi được. Người ta đưa tiền thì tôi làm việc thôi! Có điều nể tình cô là phụ nữ mang thai tôi nhất định sẽ thật cẩn thận.
- Ai đã trả tiền cho anh? Tôi sẽ trả anh gấp đôi!
- Lâm thiếu phu nhân, trước giờ tôi là người làm việc rất có nguyên tắc, đã nhận tiền rồi thì nhất định phải làm nên tôi không thể thả cô được.
- Tôi cầu xin anh!
- Xin lỗi nhưng tôi không thể trái nguyên tắc. Có điều chồng cô sẽ đến cứu cô thôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3351657/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.