Sau 30 phút đi xe cuối cùng cũng đến bệnh viện, Lâm Hiểu Phong bước xuống mở cửa rồi đỡ Vương Ý Vân, nhìn cô tay trong tay với anh khiến ai cũng phải trầm trồ thốt lên xứng đôi quá.
Nghe những lời đó Vương Ý Vân vô cùng phấn khích, cô yêu Lâm Hiểu Phong rất nhiều nên chỉ cần được bên anh đã là điều khiến cô hạnh phúc nhất. Trái với Vương Ý Vân thì Lâm Hiểu Phong lại khác dường như anh không thích nghe những lời như vậy hoặc có lẽ là anh đang cảm thấy có lỗi. Thấy Lâm Hiểu Phong có vẻ khác thường Vương Ý Vân hỏi:
- Hiểu Phong, anh sao vậy? Không khỏe sao?
Lâm Hiểu Phong nghe xong chỉ lắc đầu rồi nhẹ giọng đáp:
- Không sao! Chúng ta đi thôi!
Hành động của Lâm Hiểu Phong khiến Vương Ý Vân rất khó hiểu, cô để ý thấy Lâm Hiểu Phong có vẻ không vui nên nói:
- Hiểu Phong, hay là chúng ta về nhé?
Nghe Vương Ý Vân nói khiến Lâm Hiểu Phong đang đi chợt dừng lại, anh xoay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ủ rủ cúi đầu hỏi:
- Sao thế? Em mệt à?
Vẻ mặt của Lâm Hiểu phong trở nên vô cùng lo lắng, anh tiến lại gần Vương Ý Vân rồi nhẹ nhàng dùng một tay đỡ eo cô tay còn lại nắm tay cô hỏi:
- Em đau hay mệt ở đâu? Chúng ta vào để vác sĩ kiểm tra thử.
Khẽ ngước lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Hiểu Phong Vương Ý Vân nói:
- Em không sao! Chỉ là...
- Chỉ là sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3351650/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.