Đêm ấy, giữa sảnh cấp cứu kẻ đến người đi, lúc Cận Thời Xuyên đến tìm Từ Lai, cô nàng đã khoanh tay, tựa vào lưng ghế, hình như đã ngủ. Có gì đó bóp chặt khiến trái tim anh khó chịu. Anh từ từ đi về phía cô.
Từ Lai ngủ không say giấc, vừa bị ai đó ôm một cái liền tỉnh ngay. Cô mở mắt ra ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cận Thời Xuyên, thò tay xoa má anh, mỉm cười khe khẽ rồi ngồi ngay ngắn lại.
“Xin lỗi đã làm em phải lo lắng.” Cận Thời Xuyên nhìn và nói với Từ Lai.
Từ Lai lắc đầu, hỏi anh: “Anh có còn phải quay về đơn vị nữa không?”
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Có, phải về.”
“Thế anh mau về đi, em không sao.” Từ Lai dừng một chút rồi nói thêm, “Em tự đón xe về.”
“Qua chỗ anh đi, anh đưa em về.” Cận Thời Xuyên dịu dàng hỏi ý Từ Lai.
Ngày mai Từ Lai không có tiết, chắc là được, hơn nữa chỗ đó ở gần đơn vị, ở gần anh.
“Vâng.” Từ Lai gật đầu, quả thực không muốn đi đi về về nhiều cho mệt.
Thế là, đêm đó, Cận Thời Xuyên dùng xe cứu hỏa đưa Từ Lai về. Ban đầu các anh em trong xe thấy Từ Lai cũng lên xe thì có chút mông lung, sau đó liên mồm gọi Từ Lai là chị dâu, vẻ như thân thiết lắm.
…
Sáng hôm sau Từ Lai bị cảm, cuộn người trong chăn, xỏ dép lê, lết ra ban công đứng nhìn. Quả nhiên, trên sân tập, các chiến sĩ phòng cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-hen/2096213/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.