Công tác tìm kiếm cứu nạn vẫn được tiến hành liên tục như trước, chuyện mạng người không thể chậm trễ một phút một giây nào.
Có điều, anh thương binh Cận Thời Xuyên không thể tham gia hoạt động tìm kiếm cứu nạn dường như đã trở thành người rảnh rỗi duy nhất ở đây. Bốn chân Bình An bị thương được bác sĩ Quan băng bó lại thành một cục tròn vo, ngày ngày cu cậu chẳng có chuyện gì làm, nằm sấp bên cửa giật băng vải quấn.
Cận Thời Xuyên gặp lại vài chiến hữu từng tham gia cứu viện ở Dương Xuyên ngày trước, ngồi xúc động nhắc lại với nhau chuyện năm xưa, đương nhiên, ai nấy đều phải ngạc nhiên khi nhìn thấy Bình An, quả thực rất giống Truy Phong, sao có thể khéo đến thế chứ?
Mấy người chiến hữu cũ của anh cũng đồng thời phát hiện ra một chuyện, lão Cận này quả thực đã thay đổi rồi. Trước kia đi cứu nạn bạt mạng, cho dù bị thương cũng vẫn dẫn Truy Phong đi tìm không ngừng nghỉ. Hồi đó, tất cả mọi người đều thương thay cho Truy Phong gặp phải một tay chủ quái thai như thế.
Bây giờ nhìn thấy Bình An nhàn nhã nằm dưỡng thương, gã bạt mạng cũng không còn bạt mạng nữa, thật cứ như nhìn thấy mặt trời mọc đằng Tây.
Sau khi gặp Từ Lai thì mọi người mới hiểu. Không phải do mặt trời mọc đằng Tây mà là vì gốc vạn tuế này đã nở hoa, một đóa hoa mỹ nhân đẹp hoàn hảo, không tỳ vết.
Thằng cha này trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, biết thương người thương mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-hen/2096202/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.