Cầm trong tay địa chỉ mà đồng nghiệp Quý Y Phàm sao lại cho anh, Thường Trọng Vĩ đi vào một tòa cao ốc thương mại hỗn hợp, đi vào hội quán karate ở lầu ba.
“Xin chào, anh——” nghe được tiếng chuông gió ở cửa vang lên, Liễu Đình Á lập tức đứng lên, nhưng khi cô vừa nhìn thấy người vào cửa chính là anh, lập tức giận tái mặt, “Anh tới làm cái gì?”
Thường Trọng Vĩ cúi đầu nhìn vào cô gái nhỏ nhắn, xem ra tuổi của cô ấy còn rất trẻ, có lẽ khoảng mười tám tuổi, nhưng trên mặt của cô ấy rõ ràng viết sự thù địch với anh. “Xin chào, tôi là…”
“Tôi biết anh là ai.” Liễu Đình Á vòng qua quầy hàng, đi thẳng đến trước mặt của anh, “Ôi mẹ nó! Anh cao hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của tôi. Tay của anh đã khỏi chưa?” Cô không khách sáo nắm lên tay trái của anh lật xuôi ngược, “Xem ra rất bình thường.”
“Cô xem là tay trái của tôi, tôi bị thương là tay phải.”
Liễu Đình Á ngẩn người, ngẩng đầu liếc nh
n anh một cái, chẳng nói đúng sai buông tay trái của anh ra, không quan tâm nhún vai, “Tùy tiện rồi! Dù sao tôi cũng không phải lá chị ấy, cũng không phải là rất quan tâm tay của anh đã khỏi chưa. Chỉ quan tâm đến người mà người ta sẽ coi trọng, giống như chúng tôi qua đường ABC mới mặc kệ sống chết của anh. Anh tới làm cái gì? Cuối cùng phát hiện lương tâm, tới tìm chị của tôi sao?”
Giọng điệu của cô ngông nghênh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhiet-luyen/2159553/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.