“Woa! Vị hôn phu của chị, ặc, vị hôn phu cũ.” Liễu Đình Á thức thời chữa lại, “Anh ta đi làm ở trong này hả.”
“Đúng.” Quý Y Phàm cuộn lên tay áo, mở ra cốp xe, quá nửa bên trong cốp chỉ chứa một vại cá, cá thần tiên trong nước vẫn nhàn nhã như cũ.
“Xem ra rất tán khen.”
“Chỉ là tòa cao ốc văn phòng.” Mặt cô không chút thay đổi ôm lấy vại cá, đặt vào tay cô bé dặn dò, “Đem vào trong.”
Liễu Đình Á vẻ mặt kinh ngạc tiếp nhận, sau đó nhăn mặt, “Nặng quá.”
“Vậy thì nhanh đem vào trong, sau khi bỏ xuống sẽ không nặng, ở đấy không được phép đỗ xe, nhanh một chút.” Quý Y Phàm thúc giục.
“Nhưng tại sao bắt em đem đi? Em phải giao cho ai?” Liễu Đình Á vẻ mặt bối rối, “Em đã gặp qua vị hôn phu của chị, ặc, vị hôn phu cũ, nhưng đó là ở trên tạp chí, em biết anh ta, nhưng anh ta không biết em, đến lúc đó em bị đuổi ra ngoài thì mất mặt.”
“Chị đã liên lạc với trợ lý của anh ta.” Cô nhếch miệng, “Anh ta gọi là Lưu Chí Siêu, anh ta đang chờ em, nếu như không yên tâm, em cầm tấm danh thiếp này tìm người là được.”
“Em không có tay có thể——”
Không đợi nó nói hết lời, Quý Y Phàm dứt khoát nhét danh thiếp vào trong miệng nó, để cho nó ngậm, “Như vậy là được rồi.”
Mặc dù không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt kiên trì của cô, Liễu Đình Á cũng chỉ làm theo.
Bản thân chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhiet-luyen/2159552/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.