Edit: V.O
"Vãn Vãn, không sao, chúng ta sẽ đi lên. Chúng ta sẽ được cứu."
Hai người nhìn lẫn nhau ở trong nước.
"Anh có ngốc không vậy, anh nhảy xuống làm gì, chẳng lẽ anh muốn hai chúng ta cùng chết ở chỗ này sao?"
"Nhưng nếu em chết, anh cũng sẽ không sống một mình!"
Bạc Lương mở miệng nói.
Cố Vãn không khỏi sửng sốt.
Cô vươn tay muốn ôm Bạc Lương, nhưng đột nhiên ——
"Đoàng..."
Hai mắt Bạc Lương phóng đại, chợt ôm lấy Cố Vãn xoay người, thay Cố Vãn chịu một phát.
"Bạc Lương!"
Cố Vãn hoảng sợ kêu to!
Máu tươi tản ra bốn phía, rất nhanh, trong nước biển gần đó có mùi máu Bạc Lương.
"Bạc Lương, Bạc Lương —— "
Cố Vãn hét lên, biển này có cá mập, bây giờ Bạc Lương bị thương, không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất.
Sắc mặt Bạc Lương trắng bệch, mồ hôi và nước biển hòa làm một thể, Cố Vãn chỉ có thể vươn tay chặn chặt vết thương của anh, không để cho máu chảy ra bên ngoài.
Cố Thanh đứng ở trên thuyền cười lạnh, trong mắt là điên cuồng và thù hận không nói nên lời, tay cầm súng: "Chết đến nơi còn em anh em anh, tôi cũng không tin, nhiều phát như vậy, anh có thể chịu thay cô ta!" Nói xong, "Đoàng đoàng" mấy tiếng súng vang, nhưng giây phút cô ta giơ súng lên Bạc Lương vẫn ôm thật chặt, dieendaanleequuydoon – V.O, che ở trước người Cố Vãn.
Cả thân thể Cố Vãn cứng ngắc.
Nước biển có lạnh lại không bằng sự lạnh lẽo trong tim lúc này.
"Không —— "
Cố Vãn kêu thê lương, sắc mặt dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499510/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.