Lúc Bạc Lương nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, vội vàng sai người đưa Tiểu Sâm đi, mình lại là leo lên một chiếc thuyền khác đuổi theo.
Hai chiếc thuyền một trước một sau đuổi theo.
Chạy điên cuồng ở trên mặt biển, Cố Vãn nhìn thấy Bạc Lương bám riết sau lưng đuổi theo không tha, trong lòng trăm mối cảm xúc, sợ Cố Thanh thật điên cuồng làm ra chuyện gì, cũng sợ Bạc Lương sẽ vì mình mà gặp chuyện không may.
"Thật đúng là làm người ta cảm động...đến bây giờ cô còn lo lắng cho Bạc Lương? Sao cô không thử nghĩ tình cảnh của chính mình, Cố Vãn cô đã sắp chết còn có tâm tư lo lắng cho người khác?"
"Cô muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đi thì biết."
Cố Thanh hừ lạnh.
Mà Bạc Lương sau lưng đuổi theo không ngừng, gắt gao không từ bỏ, thậm chí còn không ngừng gọi điện thoại tới: "Cố Thanh, nếu cô không thả Cố Vãn, tự gánh lấy hậu quả."
"Ha ha, tự gánh lấy hậu quả? Anh cho là tôi sợ sao?"
Cố Thanh cười lạnh, cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại xuống biển.
Cả trái tim Cố Vãn cũng chìm xuống, Cố Thanh thật không muốn sống, hơn nữa chỗ cô ta hành động bây giờ là biển sâu.
"Cô dẫn tôi tới đây làm gì."
"Tôi nói rồi, dẫn cô tới cùng chết."
Cô ta cười châm chọc.
Nhưng trong lòng Cố Vãn lại càng không ngừng đánh trống, thuyền chạy đến vùng biển quốc tế cách bờ biển hơn vài chục cây số, Cố Thanh mới ngừng lại, lôi Cố Vãn từ trong khoang thuyền ra ngoài, đẩy cô tới cạnh thuyền.
Khiêu khích nhìn Bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499509/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.