"Thật xin lỗi..."
Nước mắt Cố Vãn rơi liên tiếp.
Nhưng dường như người đàn ông trước mặt không có ý ngừng lại.
Anh là người không thích nói nhiều, chỉ muốn thổ lộ phần tình cảm chôn ở trong lòng mình nhiều năm, nói từng câu từng chữ cho người trước mặt nghe!
Anh chăm chú nhìn cô, một tay khác sờ cổ mình, tháo dây chuyền trên cổ kia ra, ở chính giữa dây chuyền có treo một chiếc nhẫn lóe lên tia sáng riêng biệt.
Chính là cái mà Cố Vãn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thế nhưng đây không phải là chiếc nhẫn cầu hôn Cố Thanh sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Cô ngạc nhiên đến quên cả khóc, chẳng qua là nghi ngờ còn chưa xua tan, lại thấy người đàn ông gỡ chiếc nhẫn từ trên cổ xuống, nâng tay cô lên, đeo vào ngón áp út của cô.
Vừa vặn, thân nhẫn và ngón tay của mình khớp hoàn mỹ, giống như là...làm theo yêu cầu.
Buồng tim Cố Vãn nảy lên bình bịch bình bịch.
Giống như là nhận ra được gì đó, nhưng cũng không dám suy nghĩ.
Người đàn ông nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, cúi đầu dịu dàng hôn tay cô, cười.
"Anh anh anh..." Cố Vãn căng thẳng nói không ra lời.
Nhìn anh lại nhìn chiếc nhẫn này: "Cái này không phải là anh cho Cố Thanh "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghẹn đỏ muốn gỡ chiếc nhẫn xuống, lại bị Bạc Lương ngăn cản.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng và cưng chìu chưa bao giờ có: "Cố Vãn, anh không biết em ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499503/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.