Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Phi, hai mắt nhìn thẳng, nhưng không nhìn thấy phần dịu dàng thuộc về mình từ trong mắt đối phương, nếu có thì chẳng qua chỉ là giả dối!
"Bây giờ anh còn nhắc tới Tiểu Sâm ở trước mặt tôi? Thì ra anh là ông chủ lớn, thì ra là có công ty, tôi vẫn thật không biết, thật là uổng công anh đau khổ khi thấy khi thấy Tiểu Sâm không có tiền hóa trị, khóc rống khi thấy chúng tôi không mua nổi thuốc tốt hơn, trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Trình Phi, anh có cảm thấy muốn đứa bé khỏe hơn một chút không? Bây giờ anh đang nói chuyện đứa bé với tôi sao? Trình Phi, ngươi không biết thẹn sao!"
"..."
Trình Phi bị hỏi một câu cũng không nói ra được.
Siết quả đấm thật chặt, cổ họng trầm thấp: "Đúng, đúng là anh không thể nhìn thấy em hy sinh mình vì con anh ta như vậy, anh hận sao đứa bé kia không chết đi, Cố Vãn, cho tới bây giờ anh chỉ cần một mình em, anh chờ em mười lăm năm, nhưng em có từng nhìn anh một cái không!"
"Tên cặn bã!"
Cố Vãn giận đến cả người phát run, hung hăng tát Trình Phi một cái.
Trình Phi cười xòa: "Em đánh đi, cho dù em đánh! Nói cho cùng Cố Vãn em theo Bạc Lương, mà không theo anh không phải là bởi vì tiền của hắn sao? Bây giờ anh có tiền, em còn không đi theo anh sao?"
Anh ta tự tay dựng thẳng giấy chuyển nhượng Bạc Lương đã ký trước mặt Cố Vãn.
"Bây giờ anh có tiền, anh muốn làm gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499502/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.