Tp.HCM, 27/09/19
Editor: Xiao He
Thời Quang ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Úy Minh Hải, hai tay của ông nắm lại,bàn tay không ngừng đóng mở, đại khái chính ông cũng không nhận ra bản thân mình đang khẩn trương cỡ nào.
Cô không thể nói rõ được cảm nhận của mình ngay lúc này, một người đàn ông vững chãi, uy nghiêm như núi Thái Sơn vậy mà giờ lại giống như một đứa nhỏ phạm lỗi, cứ bứt rứt bất an.
Bước chân cô nhanh hơn một chút, "Ba."
Úy Minh Hải đã bước tới, "Bảo vệ bên con khó quá, ba không vào được." Hai tay ông che lỗ tai cô lại, dùng sức xoa xoa, "Lạnh à?"
Thời Quang lắc đầu, Úy Minh Hải nắm tay cô, bàn tay cũng lạnh băng, "Sao không mặc ấm thêm một chút?"
"Con không lạnh." Âm thanh Thời Quang rõ ràng hơi nhỏ, thật ra cô lạnh muốn xỉu, nhưng nghĩ đến Thời Cảnh Nham có thể thấy được vẻ đẹp của cô, liền liều mạng một phen.
Vô trong xe, cảm giác ấm nóng dần trở lại.
Thời Quang cởi áo khoác ra, Úy Minh Hải thuận tay cầm lấy, ngón tay ông vuốt ve nhẹ cái áo, mặc dù ông không quá hiểu biết về thời trang, thế nhưng chỉ cần chạm vào chất vải ông cũng biết được đây chỉ là loại vải tầm thường.
Kiểu dáng cũng không tồi, nhưng không có cảm giác mềm mại.
"Đào Đào."
Thời Quang: "Dạ?" Lúc cô nhìn qua, Úy Minh Hải đã lấy ra một tấm thẻ hạng kim cương cho cô: "Thẻ chính đưa con, ba dùng thẻ phụ được rồi."
Thời Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/2078264/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.